Ring ring
» »

A Love Story Of Teen

hụt computer rồi ình lên giường. Lại không có
chuyện gì làm, dạo net mãi cũng chán, thôi thì đi ngủ sớm. Ngày mai còn phải dạy sớm
chuẩn bị bữa sáng nữa, ngày mai đến lượt nó vào bếp...

* * *

Nó hầm hầm bước vào lớp, mặt mày bí xị. Chả là hồi sáng, nó lóng ngóng thế nào lại làm
vỡ cái chén sành - cái chén anh nó khoái nhất. Thế là nó bị ông anh kính iu la cho một
chập như tát nước vào mặt. Vào đến lớp vẫn còn bực. Hôm nay lại là ngày nó trực. (vần
ghê)

Tiết hóa. Thầy buớc vào lớp, theo sau là hai đứa con trai đang ôm một đống dụng cụ thí
nghiệm lỉnh kỉnh, tòan là chai lọ thủy tinh. Thầy "hú" tổ trực lên phụ thầy bố trí mấy cái lọ cho đúng với bài học, công việc nhẹ nhất! Nó xung phong chạy lên, để lát nữa khỏi ở lại quét lớp.

Lại một lần nữa, nó xớn xác làm vỡ hết mấy cái lọ thủy tinh đựng chất hóa học....Miễn đâm
vào tay nó chảy máu, những giọt máu nóng hổi chảy xuống. Chất axit loại nhẹ trút xuống
tay nó từ một cái lọ vỡ đủ làm nó phỏng tay, cắn môi đau đớn.

Thầy vội chạy lại, nhin cô học trò cưng, lo lắng (nó giỏi nhất môn hóa đấy). Lớp nó nháo nhào cả lên. Thường Khánh, Mạnh Khoa và nhỏ Lam cùng mấy đứa bạn khác mặt mày tối lại vì lo cho nó. Nhờ nó mà hôm đó lớp được nghỉ tiết Hóa, một phần là do dụng cụ đã tan hết dưới tay nó.

Nó đi xuống chỗ ngồi giữa những ánh mắt "biết ơn" và "đau giùm". Thường Khánh nhìn nó
= cặp mắt lo lắng đúng nghĩa, cất tiếng:

_Có sao không?

Nó lắc đầu. Máu vẫn chảy ra. Nhỏ Lam lục tung túi xách nhưng không thấy miếng băng cá
nhân đâu . Thấy thế, Thường Khánh rút cái khăn từ trong túi ra, ngậm ngùi đưa cho nó :

_Cô wấn đỡ vào đi!

Nó nhận cái khăn, nhưng bàn tay đã cứng đờ vì đau. Đang loay hoay không biết làm sao thì Thường Khánh- bằng một phản ứng nhanh- đã giật cái khăn từ tay nó, rồi cẩn thận cuốn cái khăn wanh bàn tay nó trước hàng chục cặp mắt kinh ngạc của mấy đứa trong lớp.
Tụi con gái mê zai vẫn ném cho nó cái nhìn ganh ghét. Nó chẳng để tâm đến chuyện đó,
điều nó wan tâm bây giờ là "cậu chủ" đang cặm cụi chăm sóc vết thương cho nó ở trước
mặt , cảm giác hạnh phúc trào dâng. Nó không biết rằng sau lưng Thường Khánh là Mạnh
Khoa đang đau nhói way đi... Mà bây giờ đâu phải gọi Thường Khánh bằng cậu chủ nữa
nhỉ, hết thời hạn một tháng rồi mà....

_Xong rồi đấy!- Tiếng nói ủa Thừơng Khánh thức tỉnh nó- Mai mốt đừng có lóng ngóng
như thế nữa nhé, con gái gì đâu hậu đậu wá!

Hạnh phúc tịt ngòi. Thay vào đó là ngọn lửa bừng bừng trong mắt nó, nó thét lên:

_Dám gọi tui là xớn xác, hậu đậu ak?

_Không phải thế sao?

_Này! Anh đừng tưởng tui đồng ý là bạn gái anh thì muốn nói gì cũng được nhá!

_Cô cũng đừng tưởng làm bạn gái tui thì muốn làm gì cũng đuợc!

Chiến tranh thế giới lần thứ III. Sau cùng, vì wá tức giận + với cái vụ án chén sành ở nhà.
Nó kìm không nổi, đứng bật dậy, vùng vằng tháo cái khăn, đập xuống bàn, hét:

_Lấy lại cái khăn của anh đi! Đồ kiêu căng!

Thường Khánh đang tức vì tối wa vừa bị Hy Vân làm phiền, nhưng nhìn thấy máu ở tay nó
chưa kịp đông thì lại tuôn xối xả, đành xuống nước:

_Tui sai, được chưa cô nương!

Nghe thếy zậy là nó mát trong người lại liền, nó cầm cái khăn, wấn lên tay, ngồi xuống
ghế, nói:

_Zậy phải vui cả làng hok?

Chiến tranh kết thúc. Tự dưng nó thấy cãi nhau thế này lại vui, với tính tình của hai đứa,
hòa bình mãi thì giả tạo lắm, tình cảm cũng phải có chút gia vị mới đẹp lên được chứ. Nó
nhìn sang Thường Khánh, mỉm cười.

Chỉ tội nghiệp Mạnh Khoa. Nhìn hai người, anh chàng cảm thấy như muốn nghẹn, không
thở được. Bỗng dưng anh chàng thấy ganh zới Thường Khánh ghê! Là ghen sao?!?
(bạn đang đọc truyện tại KenhTruyen.Info,chúc các bạn vui vẻ)
Chủ nhật. Nó ngồi nghe nhạc. Tự nhiên nó thấy làm biếng đẾN Violet Res, dù sao thì buổi sáng chủ nhật, nó có đến hay không là tùy quyền quyết định của nó. Đang ngồi rung rung chân theo điệu nhạc của Burnin' up thì anh hai nó hớt hải từ dưới nhà chạy lên. Lão gập người vịn vào thành ghế nó đang ngồi thở hổn hển. Nó tháo tai nghe ra, châm chọc:

_Gì mà thở như trâu thế?

Thường thì với lời lẽ "hỗn xược" thế này thì nó đã bị ông anh mắng té tát nhưng hôm này
thì không, lão Quân làm bộ hok nghe nó nói gì, nhe răng cười tươi:

_Em gái iu quý!

Nó há hốc, bật người lên, nhạo ông anh

_Ôi nghe như sét đánh ngang tai!!!!!!!!Anh làm em nổi hết da gà rồi naz`

Anh nó vẫn đon đả với nhỏ em hết mức có thể nhưng trong bụng nhủ thầm "qua lần này là
mày chết nhe con!".

_Thùy Anh iu wý, anh có việc muốn nhờ em...

_A ra có việc, hèn chi...-Nó vỡ lẽ- Anh muốn nhờ em việc gì?

Anh nó cười, giọng năn nỉ:

_Lau nhà hộ anh nhé!

Nó cười trừ:

_Có tay thì tự lau! Việc gì phải nhờ em!

_Nhưng anh có việc bận thật mà!

_Việc gì?

_Anh lỡ hẹn đi chơi zới một thằng bạn mà wên béng là hôm nay phải lau nhà!

Nó way đi, gắn tai nghe vào như chọc tức ông anh:

_Việc của anh, anh tự lo đi, hôm trước em năn nỉ cỡ nào anh cũng hok rửa bát hộ, bây giờ
lại nhờ em!

Anh nó tỏ vẻ hối lỗi, tháo tai nghe nó ra nói:

_Anh xin lỗi mà...- Anh nó ngừng lại một lát rồi tiếp- Hay là zầy đi, em lau cho anh hôm
nay, anh sẽ lau 2 lần liên tiếp, coi như lau luôn cho phần của em.

Nó gật gù:

_Nghe cũng được...zậy thôi em lau giúp anh lần này!

Anh hai nó lập tức tươi roi rói trở lại:

_Zậy nghen! Giúp anh nghen pé iu!- Anh nó nhéo iu vào má nó rồi vùng chạy ra garage,
leo lên con Novou rồi rồ ga phóng đi, chắc đang vội.

Nó đứng lên, lắc đầu cười rồi bắt tay vào việc mà nó đã hứa sẽ giúp ông anh: lau nhà. Nó
chạy xuống bếp, hứng đầy hai thau nước rồi khệ nệ ôm lên nhà trên, không wên cầm theo
cây lau nhà. Nhà nó dư tiền để thuê cả tá người giúp việc nhưng ba nó không thuê vì muốn
tập cho hai anh em nó tính tự lập (chớ hok phải ổng ki bo đâu nghen). Nó mở nhạc, vặn
volume hết mức, lâu lâu mới được phá thế này, hôm nay ba nó đi dự đám cưới cấp dưới,
nhà chỉ còn một mình nó, phá thế nào chả được, miễn hok bị hàng xóm phàn nàn là được
rồi! Nó vừa lau, vừa lắc lư hát theo nhạc, như một đứa con nít. Lúc nào nó cũng nhí nhảnh
đến đáng iu như thế!

1 tiếng sau. Tiếng nó reo lên từ lầu 3:

_Xong!- Nó sung sướng nhìn lại thành wả lao động của mình: Sàn nhà sạch bóng, không
một vết bẩn! Lần nào lau nhà xong nó cũng tự hào nhìn lại, mãi cũng không chán...Hì hụi
xách xô và cay lau xuống, nó không ngước mặt lên nhìn đường, wá thuộc đường cầu thang
rồi mà. Đến tầng trệch, bỗng có một bàn tay đỡ cái xô nó đang xách cùng một giọng nói
rất manly (đích thị hok phải anh hai nó, lão Quân làm gì có hành động ga-lăng với em gái
như thế, chắc là anh bạn gì đó...)

_Để anh xách cho!

Nó chuẩn bị nụ cười rạng rỡ, ngước lên và...cười không nổi, thậm chí là há hốc không tin
vào mắt mình, người đang đứng trước mặt nó là Shin!!!!!!!!!!!!Anh chàng cũng kinh ngạc
không kém, ai ngờ cô bé ngang ngạnh này lại là em gái của bạn thân mình được chứ?!?
Ban nãy nhận hok ra là vì ở nhà nó mặc đồ ngắn+ngố cực, đi lại cúi gằm xuống.

Hai người đang mắt c
<<1 ... 1516171819 ... 46>>
A Love Story Of TeenFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.a-love-story-of-teen.html, A Love S, d.a-love-story-of-teen.html, ry Of Teen, n, A Love Story Of Teen

Bình Luận A Love Story Of Teen
Tên bạn :

Nội dung:





1/635/17767