Old school Easter eggs.
» »

A Love Story Of Teen

Hai đứa vừa đang định đứng vào hàng trước một quầy tính tiền thì nó chợt nhận ra một hot
boy đang đứng gần mình (với hàng chục con mắt của cái đám zại trai đang dán lên). Một
gương mặt hotboy rất wen thuộc- in sâu vào tim rùi mà hok wen thuộc thì bị Bin Laden
đánh bom cũng đáng. Chắc khỏi phải giới thiệu dài dòng thì ai cũng biết đó là ai. (mệt quá,
nói zòng zo một hồi thì thôi nói huỵech toẹt ra luôn). Đó chính là Thường Khánh.( Đã nói là
có duyên mà)

_Uả, anh làm gì ở đây?- Nó hỏi.

_Chứ cô vào đây làm gì? Lãng nhách, vào Diamond hok mua đồ thì chẳng lẽ đi tập bơi ak?-
Hỏi vặn lại. Anh chàng chẳng chút ngạc nhiên khi thấy nó.

Thật ra là ở nhà thì Thường Khánh luôn bị ông Duy chì chiết với những câu hỏi phủ toàn
gai., nói chung là khi nào hok phải bận bịu với những câu hỏi từ trợ lí, những tờ fax, những cuộc điện thoại, túm lại là khi nào ông đang rảnh rang mà lại có mặt Thường Khánh ở đó thì rất nghiễm nhiên, anh chàng lại bị “cha iu” lôi ra để đặt toàn những câu hỏi mang hơi hướm “chết chóc” như “Con còn đi lại với con bé ấy không?” “Nó còn đeo con hok?”(tan nát long nhau wá, sao lại dùng từ “đeo”)=> Không có mặt ở nhà là phương pháp an toàn nhất.
Nó chưa kịp thực hiện “điệp khúc cãi” thì lão Quân chợt nhìn wua và thấy Thường Khánh.

_Chào nhok!- Lão lên tiếng.

_Uhm…chào anh!- Hờ hững buông lời…

(Grừuuuu, dám …lạnh nhạt với anh vợ tương lai ak?). Nhưng lão Quân cũng chẳng chấp
nhất gì thái độ đó, lão hiểu hắn thuộc loài “máu lạnh…biến nhiệt”. Và điều quan trọng là vì
hắn là “ý trung nhân” em gái kưng của lão.

_Chắc nhóc biết chuyện ba anh cấm 2 đứa wa lại chứ?- Lão Quân tiếp.

Hắn chưa kịp trả lời thì nó chen ngang:

_Anh đúng là hỏi thừa, anh nghĩ có mình anh là người biết tất cả ak?

Lúc này Thường Khánh mới lên tiếng:

_Em biết…nhưng chuyện đó đâu có nghĩa gì…..

_Ý nhok là sao?- Lão Quân nhướn mày

- Hắn ta muốn la lên như thế, nhưng có lẽ dòng máu băng giá
đang chảy trong huyết quản chưa đang tâm rời bỏ hắn….Vẫn nguyên cái bản mặt lạnh
lùng, hắn nói:

_Không có gì đâu…

Lão Quân bật cười, lão rất giỏi trong việc đọc suy nghĩ của người đối diện, vả lại, bạn của
lão có ối người hok giỏi biểu lộ vì chứng bịnh băng giá giống Thừơng Khánh, nên lão hiểu.
Chợt, lão kéo Thường Khánh ra một góc khuất ( khuất với nó)

Khoát tay lên vai Thường Khánh, lão nói:

_Nể tình nhok đẹp trai…giống anh (tự tin lôi cuốn thế giới!), anh sẽ giúp chuyện nhok với
em gái anh, ba anh khó lắm, một mình 2 đứa chống chọi thì có lẽ sẽ mệt đấy!

Nó rất chi là tò mò, hok biết anh hai iu dấu nói gì với loài máu lạnh ấy nữa….

Còn Thường Khánh, cậu chàng vốn không thích nhận sự giúp đỡ của bất cứ ai, nhưng
chẳng lẽ lại từ chối, dù gì đó cũng là lòng tốt của anh hai nó.

_Uhm.. được thôi ạ..

_Thế nhé!- anh nó vỗ pốp pốp vào vai Thường Khánh, nháy mắt cười.

_Hai người vừa nói chuyện gì zậy?- Nó nhìn hắn và anh hai mình = đôi mắt “con bên kia tò
mò, con bên này nghi ngờ”khi

_Nhiều chuyện, con trai nói chuyện với nhau con gái hok cần xen zô!- Lão Quân nhìn nó.

_xì, anh tưởng em thèm nghe chuyện của anh ak?- Nó ra vẻ ta đây hok cần

_Hok cần thì thôi !Trễ rồi, tính tiền rồi còn về nữa!- Lão hai phán.

Nó quay lại phía Thường Khánh:

_pipi!- Nó lắc lắc mấy ngón tay ra hiệu tạm biệt, rồi nhoẻn cười.

Thế mà mặt hắn vẫn lạnh ngắt như xác chết,. Nó điên lên quay đi “Tại sao mình phải xử
tốt với loại người như hắn chứ?..”

Nói là nói zậy thôi, nó biết mình sẽ chẳng bao giờ “hối hận” khi đã chọn iu “loại người” đó,
bởi zì “loại người” đó chứa tất cả những yếu tố làm nó iu sau những ngày “hok đội trời
chung”

Nãy giờ lão Quân chú ý hai đứa nó. Nó vừa way lên thì lão Quân chồm tới chỗ Thường
Khánh, nó cũng chẳng thêm để ý vì đang bận…phát hoả.

_Khoé miệng động đậy…suýt lộ nụ cười rồi đó nhok! Lần sau có giả vờ lạnh lùng thì cẩn thận hơn nhé….- lão bật cười.

Đúng zậy, ban nãy nếu ai chú ý thì sẽ thấy Thường Khánh suýt nhoẻn cười đáp lại, và
trong mắt có ánh lên tí hớn hở, tuy chỉ là vụt qua. Người ta đang tan mà….Mà nó cũng
ngốc thật, nó có thể “soi mói” rất tường tận những điều “bí mật” trong mắt người khác, thế
mà khi đứng trước mặt Thường Khánh, nó hok chịu suy nghĩ gì cả, động một cái là giận
như trẻ con….. mà hok biết có người đang tan băng dần…nhờ nó

………………

Dạo này Lâm Danh và Hy Vân im ắng quá, nó hok biết hai người hợp tác với nhau nhưng cứ thấy lạ lạ sao í, chắc họ chờ đến hôm party để bùng nổ đây mà…Nó đâu dễ gì được “tha bổng” nhứ zậy.

Đang mơ màng trên cái nệm trong phòng thì chuông điện thoại của nó rú lên, à wên, reo lên bản Right now (na na na) của “chú” Akon. (nó đổi chuông liên tục mà)

Là Lâm Danh.

_Alo^- Nó bắt máy

- Cứ đi zòng zòng thế đấy.

_Bạn muốn hỏi gì?- May mà nó hok bất lịch sự đến nổi hét toáng “Nói gì thì nói huỵch toẹt
ra đi!”, vì càng ngày , nó càng thấy chán cái giọng “sói già đội lốt nai con”, “lưu manh giả
danh trí thức” của anh chàng. Tuy đôi lúc, nó mơ hồ biết rằng, Lâm Danh thật sự thích nó,
nhưng….anh chàng là người của chủ nghĩa chiếm hữu nên khó trách…

Zô zấn đề chính

_Có, có chuyện gì à?-Nó thừa biết Lâm Danh hỏi để làm gì- tiếp tục chiến dịch tấn công
chứ làm gì.- Hy Vân cũng mời bạn nữa hả?- Hỏi thừa, hai người học chung lớp, Hy Vân mời
gần hết lớp, chẳng lẽ lại hok mời thằng bạn ngồi gần mình.

<Ừ, mà hok có gì!>- Lâm Danh trả lời, rồi tiếp< Thuỳ Anh ngủ ngon nhé, mình cúp đây>

- Nó ậm ự trong cổ họng, chẳng buồn mở miệng nói cho ra tiếng.

Xong, nó pấm cái pip, đặt con dế kưng lên đầu giường, nó từ từ chìm vào giấc ngủ….Hy vọng lại mơ được một giấc mơ đẹp.

…………………………

(Waphay.Xtgem.Com)
Ngày đi Đà Lạt.

Cái đám loi choi lóc chóc được mời đến bữa tiệc toàn là những “cô chiêu cậu ấm” nên đáng lẽ ra là đứa nào đứa nấy cũng đi xe riêng của gia đình, nhưng nó nghe loáng thoáng có vài đứa muốn gộp chung lại một xe cho vui, và tất nhiên, chiếc xe đó thuộc sở hữu của chủ xị party- Hy Vân.

Mấy hôm trước khi đi, Hy Vân gọi điện đến nhà từng đứa để hẹn địa điểm
chờ xe- vẫn là cái giọng làm nó lạnh gáy.

Chỗ tập trung là một cái công viên, cũng gần nhà nó thôi. Hôm nay ba nó
bận đi làm từ sớm nên hok đưa nó đi được, còn ông anh dễ thương của nó
thì tất nhiên là phải tháp tùng em gái trong mọi hoàn cảnh rùi.

Còn 30’ nữa là đến giờ hẹn. Anh nó dắt chiếc nouvo ra, nó vừa xách cái túi
căng phồng wần áo và mấy thứ linh tinh leo lên xe thì..

_Ê! Chờ anh zí!..-Tiếng ai đó đứt wãng vì mệt.

Hai anh em nó vội ngoái mặt ra đằng sau. Ra là Shin Anh chang` mặt
đang nhợt nhạt đi vì mệt nhưng vẫn gắng nở nụ cười tươi như hoa khi mắt chạm mắt với nó. Nó nhoẻn cười vì cái sự lanh chanh trẻ con ấy của Shin.

_Cậu đi từ từ thôi, tớ hok có rồ ga phóng đi đâu mà chạy chi cho mệt!
0- Lão Quân cũng cười.

<<1 ... 3334353637 ... 46>>
A Love Story Of TeenFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.a-love-story-of-teen.html, A Love S, d.a-love-story-of-teen.html, ry Of Teen, n, A Love Story Of Teen

Bình Luận A Love Story Of Teen
Tên bạn :

Nội dung:





1/593/17725