Lamborghini Huracán LP 610-4 t
» »

A Love Story Of Teen

ay còn giận hơn”
Khi cơn tức giận đã lên tới đỉnh điểm (khó ai mà lường trước được ông sẽ làm gì nó lúc đó, có thể là tát nó chăng?)...thì Shin với vẻ mặt rạng rỡ hết cỡ bước vào. May mà Shin là một diễn viên, bởi khi lòng đang nóng như lửa vì lo cho nó mà phải tươi cười thế này lúc bước vào, thật chẳng dễ gì đối với người bình thường…
_Thưa bác!
Ba nó quay ra, ngạc nhiên:
_Dương à? Cháu đến lúc nào đấy?
Đúng như anh nó đoán , vừa thấy Shin, cơ mặt ba nó đã giãn ra thấy rõ, không còn căng như ban nãy. Sự xuất hiện kịp thời của Shin giống như một cơn gió mát (và mạnh nữa), thổi bay đám mây đen báo hiệu một trận cuồng phong dữ dội trên đỉnh đầu ông Nghĩa., vả lại, ai mà muốn mất mặt trước khách chứ. Mà thử nghĩ xem, Shin là đối tượng ông Nghĩa nhắm đến cho nó, nên ông ấy đâu thể để “chàng rể tương lai” chứng kiến cảnh “ba vợ” đang nổi nóng và giáo dục “bà xã” mình cơ chứ. Ông Nghĩa quan niệm: giới thương lưu không bao giờ làm những việc mất mặt như thế!
Shin giả nai, vẻ mặt ngây thơ:
_Hình như nhà đang có chuyện gì không vui hả bác?
_Đâu có gì, cháu ngồi đi!
Ông Nghĩa quay mặt lại, vui vẻ (hok bik giả hay thiệt) nói với nó:
_Xuống lấy nước cho ba với anh Dương nhanh lên con!
_Dạ…- Nó đáp
Sau lưng nó, lão Quân nắm tay lại, đưa ngón cái lên, ra hiệu “good good!”, rồi nhe rằng cười với Shin.
Shin mỉm cười nháy mắt lại với lão Quân. Thế là mọi chuyện lại êm đẹp.
Nó xuống nhà dưới pha trà, lúc đi ngang qua ông anh hai, nó nói thầm:
_Cảm ơn anh!
Lão Quân giả vờ ngu ngơ ngây ngô:
_Con bé này lạ nhỉ? Cảm ơn là cảm ơn chuyện gì?
Nó không giấu nổi nụ cười, khẽ vỗ bộp bộp vào lưng lão Quân:
_Anh diễn kịch dở lắm, em biết tỏng chuyện anh mươn anh Shin đến giải vây cho em rồi nhé!
Biết không giấu nổi cô em tinh ranh, lanh lợi, anh nó đành cười hề hề:
_Ừ, không có chi,- rồi hứng chí, anh nó tuôn luôn một tràng- Dù công của ta đây trong sự nghiệp giải thoát nhà người không nhỏ, nhưng đường đường là một bậc trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, ta đây nào có kể công chi mấy chuyện vặt vãnh đó!- Anh nó vỗ ngực bành bạch.
Nó phá lên cười:
_Thôi đi cha, ngực xẹp lép rồi kìa!
---------------------------------------------------------------
Tại biệt thự nhà Thường Khánh.
Ông Duy ném cuốn báo có bài viết về chuyện tối hôm qua ở nhà hàng xuống mặt bàn, trước mặt Thường Khánh, cuốn báo tiếp đất, ý wên, tiếp mặt bàn, tạo ra tiếng “bạch!” rất to.
. Nhiệt độ cơ thể ông Duy bây giờ còn cao hơn cả ông Nghĩa ban nãy.
_Tại sao tao lại sinh ra đứa con như mày?!? Mày gây chuyện lớn rồi, mày biết đây là tờ báo tầm cỡ quốc tế không, ông Luân biết được thì sẽ thế nào? Mày….
Ông Duy thẳng tay chỉ vào mặt Thường Khánh, gầm lên.
Thường Khánh nhà ta vẫn giữ thái độ đúng nghĩa của một tảng băng di động, không hề tỏ ra sợ sệt…làm như là chẳng nghe gì. _Ba!-Anh chàng lên tiếng, không cần đợi ông Duy nguôi giận- Từ nhỏ tới giờ ba luôn quyết định thay con mọi chuyện, con không bao giờ có quyền quyết định, dù đó là chuyện wan trọng cách mấy đối với con, nhưng con luôn xem trọng ba và từ nhỏ đến giờ con luôn nghe theo lời ba …..- anh chàng ngừng lại vài giây- nhưng chuyện này thì khác, con thật sự thích Thuỳ Anh, nếu ba nhất định không đồng ý cho phép Thuỳ Anh và con, thì con xin lỗi, con không thể làm theo ba lần này!
Nói rồi Thường Khánh khẽ cúi đầu chào ông Duy (ra vẻ kính trọng một chút, dù gì ông ý cũng là ba), sau đó anh chàng bước ra khỏi phòng, một cách lạnh lùng, dứt khoát, không đắn đo phân vân.
Ông Duy để Thường Khánh đi mà không gọi lại, không phải vì ông ta cảm động vì những lời nói ban nãy, mà vì ông đang tính những cách khác để ép Thường Khánh phải khuất phục sự sắp đặt của ông. Ông thừa biết rằng đứa con trai duy nhất của mình là một đứa thong minh, quyết đóan, và rất khó bảo, áp dụng phương pháp mạnh bạo này sẽ không bao giờ hiệu quả….
-------------------------------
Violet Res.
_Hôm nay đông khách quá, tui chạy muốn xì khói, còn bồ?- Nhỏ Lam úp cái mâm nhựa bưng thức ăn lên kệ, mệt mỏi quay sang nó.
Nó cũng chẳng khá hơn, cũng mệt lử, nói không ra hơi. Gục mặt xuống cái bàn gần đó, nó trả lời con bạn…trong trạng thái ê ẩm toàn thân:
_Bồ tưởng tui đỡ hơn bồ sao, khu vực tui quản lý khách ra khách vào nườm nượp, đông đến nghẹt thở, bồ thử tưởng tượng xem, bồ chạy toé khói thì tui cũng nẹt lửa.
Rồi hai đứa toét miệng cười. Nhỏ Lam kéo ghế ngồi xuống cạnh nó.
_Nhanh quá, mới đây gần xong lớp 11 rồi.
_Ừ, còn mấy bữa nữa là phải ôn bài túi bụi để thi HK II rùi.- Nó đáp
Nhỏ Lam nhịp tay gõ gõ lên bàn theo điệu một bài hát mà nhỏ thích.
_À quên, chuyện bồ zới Thường Khánh sao rồi, có chuyện biến khả quan nào hok?- Con nhỏ húych húych tay nó, cười cười.
Nó ngao ngán :
_Vẫn bình thường nhưng hình như mọi chuyện ngày càng bị hai nhà kiểm soát gắt gao hơn.
_Yên tâm đi! Hai bồ có love ‘s power mãnh liệt lắm mà?- Nhỏ bạn cười, trấn an nó.
Nó cũng biết thế, mỗi khi bị stress vì nghĩ đến việc bị cấm cản, chỉ cần nhớ đến khuôn măt, giọng nói, thái độ hống hách ra dáng đại thiếu gia kia…thì nó lại phì cười và thấy mọi chuyện vẫn đang tốt đẹp…11T4.

_Này, sao hai mắt thâm quầng thế kia? -Thường Khánh khẽ hỏi nó, ai biết được đằng sau cái vẻ mặt lạnh hơn…tiền kia, người ta đng rất lo lắng…à wên, nó biết chứ!Chắc chỉ mình nó biết thôi!

Nó cười thầm trong bụng, quan tâm người ta thì nói quách ra đi, bày đặt giả bộ làm kiêu….

_Ừ thì tại hôm wa ngủ trễ, hoc bài thi mà! Dạo này anh có vẻ quan tâm đến tui à nha!- Nó bông đùa.

Thế mà cũng làm ai kia đỏ cả mặt.

_Không nói chuyện với cô nữa, mất công lại kãi lộn?- Tuy quay đi nhưng trong lòng anh chàng đang rất muốn hỏi han nó, đại loại như “Cô có chịu nổi áp lực đó không, lúc ba cô biết cô có bị la nhiều không…?”. Nhưng như mọi lần khác, dù gì người ta vẫn chưa bỏ được dòng máu lạnh lùng của một đại thiếu gia….
….

Ba nó và ông Duy biết hai đứa đang bận thi học kỳ, cũng chẳng đả động gì tới chuyện đó vì sợ ảnh hưởng đến “chất lượng thi cử” của “tụi nhỏ”. Nói đúng ra thì chỉ có mình ông Nghĩa- tức ba nó thôi- nhưng hình như ông Duy cũng dịu đi bớt, có lẽ một phần là do lí do trên, một phần vì đối với Thường Khánh, nếu áp dụng chiêu thức mạnh bạo sẽ chẳng đi tới đâu cả…(Cài nỳ nói rùi, khỏi giải thích thêm nhá)
…………….

_Sao? Anh có định tham gia kế hoạch này không?- Cái giọng thách thức của Hy Vân vang lên trong phòng riêng của cô ả, nên khỏi nói chắc cũng biết cô ả đang nói chuyện với ai.

Không có tiếng trả lời. Hy Vân dung chiêu đánh vào yếu nguyệt –là khơi lại mục đích hợp tác í.

_Thôi nào, Lâm Danh, rốt cuộc anh là con người kiểu nào zậy, tôi nhớ lúc đồng ý hợp tác chuyện này, anh có vẻ rất xảo quyệt, mà nếu nói trắng ra thì cái đó gọi là “đểu”. Sao bây giờ anh cứ lưỡng lự những chuyện nhỏ nhặt này chứ, con người tôi muốn ở anh là con người của trước kia…Nếu anh cứ như zậy, thì anh sẽ không có được Thuỳ Anh, anh hiểu không?

_Tôi hiểu- Lâm Danh lẳng lặng trả lời- Tôi cũng không biết tại sao tôi lại trở nên như thế nữa, tôi cũng như cô, cũng muốn trở lại như con người của ngày xưa- một con người ranh ma,đểu đúng chất và rất đào hoa…Nhưng đành bất lực…

_Trời ơi! Tôi điên với anh mất thôi!- Hy Vân mệt mỏi đưa tay lên trán- Từ khi nào zậy?

_Có lẽ từ khi tôi nhìn thấy nụ cười đó…Tô
<<1 ... 2829303132 ... 46>>
A Love Story Of TeenFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.a-love-story-of-teen.html, A Love S, d.a-love-story-of-teen.html, ry Of Teen, n, A Love Story Of Teen

Bình Luận A Love Story Of Teen
Tên bạn :

Nội dung:





1/664/17796