XtGem Forum catalog
» »

TÔI – EM, 2 THẾ GIỚI

giờ Tôi chỉ lặng im, vì suy cho cùng những điều họ nói cũng đúng, và xứng đáng để dành cho Tôi. Một thằng chẳng ra gì: học hành thì được chăng hay chớ (dù được phê trong sổ học bạ là khá thông minh, nhanh trí…), ăn mặc thì như nông dân, bẩn bẩn =)), không tham gia hội họp (họ đâu biết với Bố Tôi thì xin tiền đi sinh nhật bạn hay đi chơi, đi nhậu là 1 điều chưa từng có…lần để có 30k đi liên hoan thằng lớp trưởng được chuyển từ lớp Tôi lên lớp chuyên, Tôi đã phải nói dối là để mua sách), cũng như không tham gia bất cứ một lớp học thêm nào.


Và Tôi đã sống như vậy…trong gần hết quãng thời gian cấp 3. Có những lúc bik bắt nạt, bị dè bỉu, chế giễu, bị bố đánh chửi vì bắt được chơi game Tôi thậm chí đã muốn tự kết thúc cuộc sống mà Tôi đang sống…Lớp 10 kì đầu tiên, từ tổng kết 8,9 năm lớp 9 thành 6,4. Học sinh Trung bình, Bố Tôi không tin vào mắt của ông nữa. Sang các kì tiếp theo thì lên dần dần, lúc cao nhất đc 7,8. Ở lớp Tôi thì cứ đạt học sinh giỏi, và trên 8.0 môn chuyên nào thì sẽ được chuyển lên lớp chuyên ấy…Nhưng Tôi ko đi học thêm, cũng chẳng được cô chủ nhiệm quý thì lấy đâu ra mà được nâng đỡ. Cô chủ nhiệm có 1 quyển sổ, ghi tất cả mọi tội phạm phải của các thành viên trong lớp, phạt dần bao giờ hết tội thì thôi. Tôi nhớ năm lớp 10, không tuần nào là Tôi không bị bắt đi phạt trực nhật cuối tuần.


Xấu hổ nhất là bị đứng cột cờ đầu tuần. Bị bạn bè cũ nhìn thấy cái mặt mình, bị bọn lớp chuyên nói mỉa: Ôi chấp gì cái thằng lớp Nhô =)). 2 lần lên cột cờ của Tôi cũng hài hước phết: Lần thứ nhất bị dính 2 lỗi của cờ đỏ, mà thằng cờ đỏ ghi tôi là 1 thằng trong lớp. Hôm đó trời mưa phùn, đi vội vào trường mà quên mình chưa sơ vin, dép nhẫm quai…thằng kia hoàn toàn có thể không ghi nhưng do nó ghét Tôi sẵn, nó cũng chính là thằng hay mỉa mai và nói xấu Tôi nhất. Lần thứ 2 tiết đầu học kì, nghịc cái bút tẩy quệt 1 vết nhỏ ra bàn, bà dậy Hóa nhìn thấy và ưu ái cho 1 dấu trong sổ. Thường thì 2 lỗi 1 tuần mới bị lên đứng cột cờ nhưng ko biết cô chủ nhiệm ghét Tôi, hay là cô nhầm mà Tôi vẫn bị. Ngẫm ra thì cái gì cũng cần tiền và quan hệ cả, thái độ yêu ghét của Cô, Tôi thấy rõ ràng…


Rồi Tôi có người bạn đầu tiên…khoảng thời gian học sinh có nó làm bạn thật khó quên. Thằng bạn mà đến năm lớp 12 mới chơi cùng Tôi. Mãi đến tận bây giờ Tôi vẫn không hiểu tại sao một thằng như nó lại làm bạn Tôi, mà lại là bạn thân nữa. Nhà nó có điều kiện nhất nhì lớp…tính nó tử tế hiền lành, điềm đạm, học hành cũng được nữa. Nó được rất nhiều người quý. Còn Tôi thì ngược lại tất cả…Với nó Tôi thực sự thấy hình ảnh của 1 người bạn, theo đúng nghĩa đẹp nhất của từ Bạn. Lần đầu tiên Tôi thấy cái suy nghĩ về Tiền của mình ko đúng cho Tất cả. Nó khác những thằng nhà điều kiện mà kệch cỡn, khinh thường người khác…Những điều mà nó làm cho Tôi sau này, thật sự làm Tôi rất cảm động. Nhất là quãng thời gian tự kỉ sau này mà Tôi sẽ đề cập đến ở phần sau của câu chuyện. Có lẽ những ngày tháng cấp 3, thực sự khoảng thời gian mà Tôi không muốn nhắc lại tí nào. Nhưng cũng cám ơn nó, cũng đã có kỉ niệm, cũng đã có đắng cay…và có một người bạn.


Còn nỗi nhớ về Em? Nỗi nhớ về Em đã tạm nguôi, nó chỉ còn là cái pass yahoo, dòng chữ khắc nguệch ngoạc trên thước…Tôi dường như đã quên được Em.


Chap 8: Ko thể xóa tan…


Thi Đh năm đầu tiên. Tạch. Trượt, Tôi chẳng trách ai cả. Cũng chẳng trách cả bản thân mình như lúc trước. Có lẽ mọi cảm giác giờ đã hóa đá rồi…Chỉ bởi đơn giản rằng, học hành ko cẩn thận, làm bài ko đc thì trượt thế thôi.


2007, Tôi thi Sư phạm Lí. Mọi người thì suốt ngày bàn tán trường này trường nọ…Còn Tôi dường như chẳng quan tâm mấy, cái ước mơ làm thầy giáo, gõ đầu trẻ chắc là do có bà chị và Bố. Nhà ko có đk, cũng chẳng quan hệ gì…bà chị học mầm non rồi tự thi đc công chức, đc phân việc mà chả tốn đồng nào. Công việc cũng nhàn mà lương khá docóthêm…Nhưng có khi năm ấy thi đỗ, thì cái mông lung về tương lai chắc còn hơn bây giờ. Tiền, quan hệ…2 cái khái niệm về vị trí và danh vọng đối với 1 con người trong cuộc sống. Ko thể bước những bước dài, thì có lẽ ta bước chậm…điều đó chắc dần dần Tôi mới nhận ra đc.


Quãng thời gian ở nhà. Làm học sinh lớp 13…có những lúc Tôi muốn tìm đến cái chết. Khi vết thương đầu đời đã dần lành, đúng hơn là chai sạn. Thì bây giờ nó phải nhường chỗ cho những dằn vặt về chọn lựa, về cuộc sống trước mắt. Có những lúc Tôi từng nghĩ rằng: Còn đc đi học là còn hạnh phúc…


Khoảng thời gian sống vội vã. Thời gian đầu, có những lúc Tôi muốn kết thúc cuộc sống của bản thân. Chỉ vì gặp ánh mắt buồn ko nói của Mẹ, cái thở dài của chị…và cả sự thất vọng của Ba nữa. Con người ta thì đi học hết cả, ko ĐH thì CĐ, TC. Buồn cười là năm ấy, điểm Tôi cũng thuộc dạng khá nhưng ko có trường nào gọi . Thành ra, ở nhà ko sao, cứ ra đường là hàng xóm lại hỏi này hỏi nọ rồi dị nghị. Có lẽ với cái quá khứ học hành lúc trước, Tôi vẫn là 1 thằng đc họ quan tâm và đề cập tới…kể cả những lần Ba đánh gẫy cả bó roi vì bắt đc thằng con chơi game. Lúc đó, Tôi ko cảm thấy dằn vặt bản thân vì mình vô dụng, vì làm Bố và Mẹ thất vọng, xấu hổ trước mọi người…mà cảm thấy dằn vặt vì mình mất cái cảm giác mình đang sống vì 1 điều gì đó, không còn mong chờ 1 cái gì đó ở phía trước. Con người sống mà mất đi niềm tin thì có còn đáng sống ko?


3 chị em lúc nào cũng đc hết Mẹ và Bố răn dạy chuyện học. Riêng Tôi chắc đc nghe nhiều nhất. Vì nhỏ tuổi nhất, được chiều, quan tâm nhất…và cái gánh nặng trên vai nhiều lúc cũng lớn nhất. Nó là hy vọng, là điều gì đó mà có lẽ nếu lúc đó thằng con trai ấy hiểu đc như bây giờ nó vẫn đang ngẫm nghĩ về Ba, về Mẹ về những gì họ đã làm thì hữu ích dường nào. Tự hỏi mình: Mày đang sống vì điều gì? Có phải là sống sao cho để mỗi ngày đc 2h game, hay đc ra quán game xem ké để cho đỡ cơn nghiền ư? Quãng thời gian ấy Tôi rất thích xem những bộ phim buồn. Ko phủ nhận là bây giờ cũng vậy. Đặc biệt thích thú với những phim có những nv chính chịu nhiều đau khổ, đơn độc…nhưng cuối cùng họ vẫn vượt qua khó khăn, có 1 cái happy ending nhẹ nhõm. Hồi ấy TV chiếu bộ phim Hàn, còn nhớ mang máng là Chị Tôi thì phải. Trước kia họ cũng rất hạnh phúc, rất giàu có. Nhưng rồi có biến cố, họ trở nên nghèo khó, nhục nhã…Nhưng họ ko gục ngã. Họ vẫn sống tiếp, sống 1 cách cố gắng để trả những món nợ ơn nghĩa, ân oán. Cuối cùng thì NGƯỜI TỐT vẫn gặp HẠNH PHÚC…Tôi rất thích huýt sáo theo nhạc phim này, nó buồn, da diết, như một lần nữa gợi lại quá khứ. Có lẽ cố gắng để ngày mai, ngày kia, để tương lai cười lại vào mặt những thằng đã từng cười mình sẽ tốt hơn. Nghĩ đơn giản vậy và Tôi đã làm đúng vậy, có lẽ nó tốt hơn sự vô định và hoang mang, phân vân lựa chọn con đường đi tiếp khi thi trượt ĐH.


Tôi lại tiếp tục đi ôn thi. Nghỉ ngơi đến hết tháng 10. Lại lôi bài vở ra…Không hiểu sao có nhiều kiến thức Tôi đọc đc dường như nó mới lắm. Chưa từng đc biết đến trước đây…Ko trách đc, bởi vì lúc ấy thằng người trong Tôi đâu quan tâm đến. Trong đầu nó còn đang nghĩ cái khác, nghĩ đến game cơ mà. Bởi game có lúc làm nó có bạn, nó ko còn đơn độc. Đến khi nhận ra mình đã ngập sâu vào thì đã mu
<<1 ... 678910 ... 13>>
TÔI – EM, 2 THẾ GIỚIFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.toi--em-2-the-gioi.html, TÔI –, d.toi--em-2-the-gioi.html, M, 2 THẾ GIỚI, I, TÔI – EM, 2 THẾ GIỚI

Bình Luận TÔI – EM, 2 THẾ GIỚI
Tên bạn :

Nội dung:





1/446/17578