đi. Nhưng chẳng thể ngờ nhà đầu tiên chúng nó chọn lại là nhà em. Cách nhà Tôi chỉ khoảng 300-400m. Một thoáng đã đến…ngôi nhà 3 tầng kiên cố rộng rãi, 2 mặt đường. Có vẻ nó không hề thay đổi, đã quen thuộc lắm. Bởi chẳng biết bao nhiêu lần nhìn trân trân vào nó rồi. Mỗi lần đạp xe đạp đi qua. Tuy cố vù thật nhanh nhưng vẫn là cái cảm giác mong cái bóng hình kia thoáng xuất hiện…có lúc là ảo ảnh, cũng có lúc nó xuất hiện thật đấy nhưng sao chẳng thể dám 1 lần làm 1 cái gì đó hơn là lẳng lặng nhìn, lẳng lặng mà quay đi.
Tốp xe đỗ xịch trước sân nhà em. Sau hồi chuông…Tim Tôi như nín lặng, vỡ tan. Tự dằn lòng mình rằng: Đã lâu lắm rồi, quá khứ rồi, chẳng còn gì nữa đâu. Đừng để người ta thấy mình khó xử. Giữa lúc đầu thì trống rỗng thì 1 giọng nói quen thuộc cất lên: Vào nhà đi chứ Th…Tôi chẳng hiểu sao mình lại làm cái động tác là lui cui dắt xe lên để tránh ánh mắt của em. Tránh cả cái khoảnh khắc 2 đôi mắt kia sẽ gặp nhau. Vào nhà sau cùng. Ngồi phịch xuống cái chỗ duy nhất còn lại trên ghế. Đảo mắt quanh khắp nhà mà chưa bao giờ Tôi dám bước chân vào. Ngước lên nhìn cái hình người kia. 1m5 không khá lên là bao sau từng ấy năm, mái tóc dài buông ngang lưng, 1 nụ cười ẩn hiện trên khuôn mặt tròn, đôi gọng kính…Không hề thay đổi sao hay vì chính tâm trí đã khắc quá sâu hình bóng ấy đến nỗi giờ đây không thể nào nhận biết đâu là thực đâu là hư nữa. Những lời lẽ dù văn hoa thế nào thì cũng sẽ là sáo rỗng và không thể đầy đủ để miêu tả tâm trạng bản thân lúc này. Chỉ biết rằng: Tim như vỡ tan vì quá hp ngày gặp lại. Từng ấy năm…chưa bao giờ em gần như vậy.
Có vẻ em cũng như Tôi…rất ít liên lạc cùng lớp. Rồi 1 thằng bảo em thử chỉ tên từng người xem có nhớ không? Lần lượt…cuối cùng đến Tôi. Chẳng hiểu sao giọng em trùng xuống. Cảm giác vẫn còn? Kỉ niệm cũ đang trở lại? Hay em cũng như Tôi – chưa bao giờ quên những khoảnh khắc ngày trc. Dù so lúc ấy với bây giờ thì quả là 1 sự khập khiễng mà không gì có thể bù vào nổi. Sau mấy câu nói chuyện xã giao…lại tiếp tục lặng lẽ nhìn em, cố gắng thu tất cả vào tâm trí. Không chừng, rất lâu sau này nữa mới gặp lại thì sao…Em học tận trong Sài Gòn, CĐ Hải Quan. Mỗi năm về nhà có 2 lần vào dịp tết và hè. Giọng nghe lơ lớ…Tôi khẽ mỉm cười. Sống ở cái nơi đất khách quê người, gần 1200km khoảng cách, bao nỗi niềm chắc Tôi không thể biết hết đc chứ chưa nói đến đồng cảm đc gì. “Đâu có biết đâu? Hở? Đó là mấy câu em quen hay nói…”
Tham lam…câu bản thân và mấy thằng bạn hay nhận xét về con gái. Ừ, thì cs sinh viên thiếu thốn đủ bề. Quẩn quanh vẫn là tiền. Càng xa nhà bao nhiêu, cs này càng xám xịt bấy nhiêu…mà đúng ra là cs chẳng có màu gì hết. Chỉ là cảm giác mà thôi. Chính cái suy nghĩ về tiền, về thực tế
cuộc sống lắm cái phũ phàng và khôi hài…thì con người ta đâu thể mãi giữ cái suy nghĩ tốt, để có cảm giác rằng nó màu xanh…Con gái muốn 1 bờ vai thật vững chãi để có thể cảm thấy tin tưởng, muốn cả tiền nữa…cái suy nghĩ khô khốc và khắc nghiệt ấy càng ngày càng hằn sâu (ít nhất là ở cái thời điểm Tôi đang kể thì nó cũng sâu lắm rồi). Nhưng ở đời vốn vậy mà, đàn ông đàn bà cũng vậy thôi…điều mà Tôi cảm thấy xót xa đau đớn nhất đó là: Tại sao có những người lại gieo dắt hy vọng cho kẻ khác, để rồi bỏ mặc họ? Tại sao con người ko thể nói thật lòng, có 1 sự rõ ràng với nhau? Chẳng kẻ nào sống trên đời mà không có 1 niềm tin và hy vọng…nhưng sao có thể tưởng tượng rằng: Bạn tung 1 cái phao cho 1 người sắp chết đuối. Cái phao ấy có lỗ rò, nó xịt dần và người đó lại phải tự bơi. Bơi 1 mình…Em, có nhiều lúc Tôi đã nghĩ rằng: Em nâng Tôi lên thì chính Em lại dìm Tôi xuống. Cuối cùng Tôi nhận ra rằng: Tôi chẳng là ai cả. 1 thằng quá hoài niệm ngu ngốc mà thôi…Có những lúc nghĩ lại về chuyện này, bản thân thằng con trai ấy đã nghĩ như vậy…Dành tình cảm đặc biêt? Tôi có phải đang ngộ nhận để tự an ủi và khỏa lấp và ngăn cản lí trí đang muốn quay đi không?
Rời nhà em. Chúng Tôi bắt đầu đi vài nhà bạn cũ rồi sang nhà cô chủ nhiệm năm lớp 6 và 7, rất thân với lớp đến hết cấp 2. Ban đầu em đi trên chiếc nouvo của chị, Tôi thì chở sau thằng bạn gần nhà…lại tiếp tục cái viễn cảnh đi chầm chầm phía sau, chỉ nhìn. Rồi, khó khăn lắm Tôi mới đủ can đảm xin số…Rồi thì cầm em Sony Erricson cùi mía nhất chụp trộm . Chỉ có 2. nhưng chụp vẫn khá nét ^^. Chả hiểu sao lại làm vậy, có lẽ vì nghĩ mình thì có là gì của người ta đâu? Xưa và xa lắm rồi. Rồi em phải về nhà trả xe vì chị đi có việc…Tiếp tục 1 sự khó hiểu trong suy nghĩ của Tôi: quyết định đi cùng để đưa em đi tiếp. Mặc dù trong lòng lúc này thật đang cảm thấy quá bức bối. Tôi không phải là kẻ biết kiềm chế, càng không phải kẻ biết che dấu cảm xúc…có lẽ vì thế nên lại cực ghét những người khó đoán…
Cảm giác trở lại…hệt như cái lần đi chơi thác. Nhè nhẹ, chầm chậm. Cứ muốn con đường dài và dài ra mãi. Nhiều lúc muốn nhắm mắt lại, nghĩ lại, trở về và sống những ngày tháng đã qua…Giữa cái khí trời hơi se lạnh, những làn xe giao nhau, tự nhiên lại thấy cảm giác yên bình. Em mở lời trước: Giờ Th sống như thế nào rồi? Thì, vẫn tốt, năm nay mới đi học…quanh quẩn rồi lại những câu hỏi han nhau về gia đình, học hành,
cuộc sống thường ngày. Có lẽ chỉ lúc ấy mới hỏi vậy, giờ thì không thể nghĩ đơn giản như thế đc. Rồi tự nhiên em hỏi Tôi: Đã có ai chưa? Tôi không trả lời mà hỏi lại em, em lắc đầu, thật là cũng chả biết đó có phải là thật không nữa. Em xinh, rất dễ thương, hay cười, tính cởi mở nữa ^^, không có 1 ai để ý thì chắc không phải đâu. Tôi còn nhớ câu đã nói là: 5 năm nay mình vẫn như vậy, vẫn chỉ có 1 người = =. Em lặng im 1 lúc rồi đáp lại: thủy chung với tình cảm của mình như vậy, nhiều khi cũng là 1 cái tội đấy. Tôi khẽ quay lại thấy em cười: -/…khoảng thời gian ở một mình chỉ có 2 người không lâu. Chả hiểu sao, Tôi lại sợ lũ bạn sẽ nghĩ mình này nọ. Trong khi thật trong lòng thì lại khác.
Đi cả nhà cô giáo chủ nhiệm lớp 6-7 và 8-9. Kết thúc bằng bữa bánh mì nướng trên Hàng Bát. Xui xẻo một nỗi là chiếc xe Tôi đã dắt vào tận trong rồi treo 2 cái mũ bảo hiểm mà ai đó vẫn nhẫn tâm mượn tạm = =. Em mượn được 2 cái khác ở nhà người quen…và cuối cùng vẫn ngồi sau xe Tôi. Cố gắng láu cá 1 chút để lại có khoảng thời gian chỉ có 2 người. Nhưng đường về sao khác đường đi, lại ngắn và nhanh chóng đến vậy. Tôi chỉ cảm thấy mình rất vui vì em cũng rất vui. Đưa em về tận nhà rồi, chỉ chào nhẹ 1 câu rồi trông mãi cái bóng hình kia khuất dần sau những cánh cửa. Về đến nhà, Tôi ngạc nhiên và cảm thấy 1 chút gì đó vui vui trong lòng khi em gửi sms hỏi han này nọ. Nào là về nhà chưa, rồi đang làm gì…chắc còn nhiều cái nữa mà bản thân Tôi chẳng thể nhớ nổi. Có lẽ phải cố gắng lắm để chúng sắp xếp gọn ghẽ trong đầu, trong 1 góc khá lớn của kỉ niệm. Vì…chưa bao giờ Tôi đọc lại chúng lần thứ 2 kể từ lúc đó. Chỉ biết rằn mỗi lần nhớ lại tuy có phần đau thật, nhưng cái cảm giác có 1 bài hát vui vui nào đó vang lên trong đầu thì vẫn còn nhớ như in. Cảm giác những sms của em khác, rất khác những thứ Tôi đã từng nhận được. Năm 1 sinh viên, Tôi dù là thằng khá là nhát gái nhưng cũng phải nói đã có những thứ thoảng qua. Rất nhanh, và hầu như chả để lại gì là sâu đậm. Con gái và những quan tâm thật mệt mỏi làm sao. Những sms của em, nó giống ở 1 phương diện nào đó nhưng vị trí thì khác, rất khác.
Cảm giác vui vui đó cứ theo Tôi suốt ngày hôm sau. Tự dưng không hiểu bản thân lấy can đảm ở
Bạn đang đọc tác phẩm TÔI – EM, 2 THẾ GIỚI từ website java360.wap.sh. Chúc bạn online vui vẻ..