» »

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh

ng mắt với tôi: “Em làm gì vậy?”

Tôi cầm ví tiền, dốc ngược để đồng xu rơi hết xuống người anh.

Tôn Gia Ngộ tỏ ra kinh ngạc tột độ: “Em có ý gì hả?”

“Tiền công, tối qua anh đã vất vả nhiều, dù hơi ít nhưng anh đừng chê”. Nói xong, tôi đóng sập cửa xe rồi đi nhanh vào trường.

Vào đến giảng đường ngồi xuống, tôi mới phát hiện tay phải của tôi run lẩy bẩy, cố gắng thế nào cũng không thể bình tĩnh. Đến lúc này, tôi mới cảm thấy trái tim đau buốt, thảo nào mẹ tôi luôn nói tôi phản ứng chậm chạp, phản xạ thần kinh bao giờ cũng chậm hơn người khác.

Tôi nằm bò ra bàn học, toàn thân không còn chút sức lực, bài giảng của thầy giáo không lọt vào tai dù chỉ một chữ.

Sau khi tan học, trên người tôi không còn một xu nên tôi đành ôm bụng đói đi bộ về nhà. Vừa ra khỏi cổng trường không bao xa, tôi chợt nghe thấy tiếng còi xe inh ỏi ở đằng sau.

Tôi quay đầu, phát hiện vẫn là chiếc xe BMW màu đen, Tôn Gia Ngộ ngồi ở bên trong.

Tôi lạnh lùng hừm một tiếng, giả bộ không nhìn thấy, quay đầu đi thẳng về phía trước.

Xe của anh tiến sát đến bên tôi, anh thò đầu ra ngoài cười ngoác miệng: “Lên xe đi bảo bối”.

“Ai bảo anh, tôi sẽ lên xe của anh?” Tôi đáp lời.

Anh chỉ mỉm cười, tiếp tục ấn còi xe ầm ĩ, tiếng còi xe giống như quân hiệu không ngừng nghỉ, khiến những người qua đường dồn mọi ánh mắt về phía tôi.

Tôi đỏ bừng mặt, không biết làm thế nào đành phải mở cửa ngồi lên xe. Sau đó tôi chất vấn anh: “Anh muốn gì?”

Tôn Gia Ngộ giả vờ vô tội mở to hai mắt: “Anh nhớ em, bảo bối”.

Tôi quay mặt sang bên này không thèm nói chuyện với anh.

Xe vừa lăn bánh, tôi nghe thấy tiếng loạt xoạt kỳ lạ, tôi quay đầu để tìm nguyên nhân, phát hiện kính sau xe của anh bị đập vỡ, miếng kính bị thủng một lỗ khá to, một miếng vải nhựa đang được chèn vào đó để chắn gió.

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tôi đột nhiên thấy xót của thay anh, tạm thời quên mất chuyện không vui giữa hai chúng tôi.

“Anh vào trong trường đợi em nhưng để quên túi ở ngoài xe. Thế là bị kẻ trộm lấy mất”.

“Đáng chết”. Tôi cảm thấy vô cùng hả dạ.

“Triệu Mai, em đừng tàn nhẫn như vậy có được không?” Tôn Gia Ngộ cất giọng ai oán: “Em xem đi, chỉ vì nhớ em và sợ em không có tiền về nhà nên anh chẳng kịp đi sửa xe. Em đừng làm căng nữa có được không? Anh sai rồi, anh nhận lỗi được chưa nào?”

Tôi nói không lại anh nên tự động buông cờ đầu hàng. Tôi trời không sợ đất không sợ, sợ nhất người đàn ông như anh. Người này là cao thủ võ lâm, biết rõ điểm yếu của đối phương. Chiêu “mềm nắn rắn buông” của anh, khó có người phụ nữ nào chống đỡ nổi.

Tôi ngẫm nghĩ một hồi, đột nhiên muốn khóc. Tôi cảm thấy bản thân trầm luân xuống tận đáy vực. Tôi hơi hối hận ngay từ đầu không chịu vạch rõ ranh giới với anh, tôi và anh không cùng một đẳng cấp, tôi làm sao có thể đấu lại anh?

“Cuối tuần này ra ngoài nhé? Anh đưa em đi casino chơi”. Tôn Gia Ngộ vừa lái xe vừa hỏi.

Tôi lắc đầu: “Cuối tuần em bận tập đàn”. Dù sao cũng phải giữ một chút lòng tự trọng, không thể anh bảo sao tôi nghe vậy.

“Ngày thường em làm gì?”

“Em nói với anh rồi, cuối tuần phòng tập giảm nửa giá”.

“Ừm”. Tôn Gia Ngộ không lên tiếng, một lúc sau anh mới mở miệng, ngữ khí có vẻ trêu chọc: “Vừa rồi anh đứng ở ngoài giảng đường xem em học. Trong tiết ngôn ngữ trông em nghiêm túc thật đấy, đúng là học sinh ngoan có khác”.

Tôi không đáp lời anh, nhắm mắt giả bộ nghỉ ngơi.

“Triệu Mai, chúng ta thương lượng một chuyện nhé!”

“Em chẳng có gì cần thương lượng với anh”.

“Đừng mà, em vẫn còn chưa nghe điều kiện”. Tôn Gia Ngộ dừng xe bên lề đường, bắt đầu tiến hành “đàm phán” với tôi: “Anh đã nói với Nina rồi. Em đến chỗ bà ấy luyện đàn mỗi tuần hai buổi. Điều kiện là cuối tuần em đi chơi cùng anh, em thấy vụ giao dịch này thế nào?”

Tôi suýt nhảy ra khỏi ghế, Nina là bà lão chủ nhà của Tôn Gia Ngộ. Được bà ấy phụ đạo là chuyện vui đến mức ngay cả nằm mơ tôi cũng không dám.

“Thế nào?” Tôn Gia Ngộ hỏi.

“Chẳng phải anh nói phí phụ đạo trả cho bà ấy đắt lắm hay sao?” Tôi lo ví tiền mỏng dính của tôi không thanh toán nổi.

“Chuyện đó em không cần bận tâm. Em chỉ cần nói cho anh biết được hay là không?”

Biết rõ tôi không thể cự tuyệt, vậy mà anh còn bày ra bộ dạng đó. Trong lòng tôi thầm nguyền rủa anh, nhưng nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ với hàm răng trắng lóa và đôi mắt đen lấp lánh của anh, tôi chỉ còn cách thở dài chấp nhận: “Ok”.

Tôn Gia Ngộ dường như muốn hôn tôi nhưng bắt gặp sắc mặt không mấy tươi tỉnh của tôi, anh liền quay người khởi động máy xe.

Khi xe ô tô tăng tốc, đằng sau có tiếng phần phật chói tai. Mặc dù vậy, Tôn Gia Ngộ vẫn bình thản như không nghe thấy.

Tôi quay đầu, phát hiện miếng vải nhựa bị dòng khí lưu hút qua lỗ hổng ra bên ngoài. Nó giống như một cây nấm đậy trên nóc ô tô.

Trong những chiếc xe ô tô đi ngược chiều, có thể nhìn thấy rõ người tài xế há hốc mồm kinh ngạc.

Một lúc sau, phía trước xe chúng tôi bỗng vang lên tiếng còi hụ của cảnh sát. Một chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước đầu xe của Tôn Gia Ngộ.

“Dừng bên lề đường!”. Một người cảnh sát mập mạp tiến lại gần, anh ta hỏi bằng một giọng hiếu kỳ: “Chuyện gì xảy ra vậy? Xe thể thao cũng cần che ô ư?”

Nghe câu nói của chú cảnh sát, tôi cười gập bụng xuống ghế, bao nhiêu buồn bực tan biến hết. Chú cảnh sát này đúng là có khiếu hài hước thật!.



——————-




Vài hôm sau, khi tôi kể lại câu chuyện cho Andre nghe, anh cũng cười ngoác miệng: “Người Trung Quốc đúng là có năng khiếu kể chuyện cười bẩm sinh”.

Andre nói, anh từng gặp vụ đuổi giết nhau trên đường của xã hội đen Trung Quốc ngay trong ngày đầu tiên gia nhập ngành cảnh sát.

Lúc đó phía trước có một chiếc Volvo phóng rất nhanh, một chiếc Mercedes điên cuồng đuổi theo, súng bắn pằng pằng nghe điếc tai.

Người dân Odessa kinh hồn bạt vía dạt hết sang hai bên, mấy chiếc xe cảnh sát cũng lập tức vào cuộc đuổi theo hai chiếc xe nói trên. Nhưng xe của cảnh sát đều là Lada, làm sao có thể đuổi kịp Volvo và Mercedes. Vì vậy hai chiếc xe của đám xã hội đen nhanh chóng mất hút trên đường phố.

“Lúc đó tôi chỉ biết ngây người đứng xem, tôi còn tưởng Hollywood đang quay phim hành động nên cố xông ra theo dõi. Đạn bắn vèo vèo qua người tôi mà tôi không hề cảm thấy sợ hãi. Về đến sở cảnh sát tôi mới biết mình vừa thoát chết”. Dù trôi qua lâu rồi nhưng nhắc đến sự kiện đó, Andre vẫn cảm thấy sợ hãi.

“Anh đúng là ngốc mà”. Tôi trêu chọc anh.

Andre không phục: “Cô phải trải qua cô mới hiểu được cảm giác đó”.

“Tôi không ngốc như anh đâu”. Trước mặt Andre tôi lúc nào cũng hết sức thoải mái, không bao giờ sợ anh tức giận.

Andre đúng là không bận tâm đến những lời nói của tôi: “Sao hôm nay cô chỉ có một mình, bạn trai cô đâu rồi?”

Tôi trầm mặc một lúc, không biết nên trả lời anh thế nào. Tôi không dấu Andre chuyện tôi hẹn hò với Tôn Gia Ngộ. Tuy anh thất vọng nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, đồng thời anh cũng không tỏ ra xa cách tôi. Trên thực tế, ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu, tại sao tôi và Tôn Gia Ngộ phát triển đến bước này.

Do dự một lúc, tôi mới mở miệng: “Anh ấy có công việc của
<<1 ... 1516171819 ... 55>>
Từng có một người yêu tôi  như sinh mệnhFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.tung-co-mot-nguoi-yeu-toi-nhu-sinh-menh.html, Từng c, d.tung-co-mot-nguoi-yeu-toi-nhu-sinh-menh.html, một người yêu tôi, h, Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh

Bình Luận Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tên bạn :

Nội dung:





1/614/17746

Lamborghini Huracán LP 610-4 t