Java360.Wap.Sh
Chuyện tình chiếc bánh khúc cây
Anh sẽ không để cô gái khúc cây của anh đi mất đâu. Sẽ là ở đây. Mãi mãi.
Sáng Chủ nhật, kim ngắn chiếc đồng hồ cổ lỗ trên tường đã ì ạch nhích qua số 9. Cả khu phố nhỏ vẫn im lìm ngủ yên, chìm trong màn mưa dai dẳng suốt từ chiều hôm qua tới giờ vẫn chưa dứt. Vân tỉ mẩn lau từng chiếc tách sứ cho đến khi chúng sáng bóng, miệng huýt sao theo Fool’s Garden đang hát trên radio.
“It’s a rainy day, a rainy day
But I love it…”
( Hôm nay là một ngày mưa, một ngày mưa đấy
Nhưng tôi mới yêu nó làm sao…)
Những giọt mưa đầu tháng 12 nhỏ li ti theo gió hắt phủ kín những ô cửa kính. Chắc bên ngoài lạnh lắm, Vân khẽ rùng mình. Tiệm bánh nhỏ ấm sực, ngào ngạt hương bơ sữa của mẻ bánh mới mà anh thợ chính vừa mang lên. Trời mưa quá, con bé Linh lại đến muộn, chỉ có mình Vân lúi húi kéo bàn kéo ghế, lau tách đĩa, chờ đón những vị khách đầu tiên trong ngày.
-Vân này, nhìn mặt em xanh quá, đêm qua lại thức phải không?- Chị Mai chủ cửa hàng, sếp của nó, vừa xem lại sổ sách vừa ngước lên hỏi, giọng lo lắng.
Vân chỉ cười trừ rồi khẽ gật đầu. Đúng là nó chẳng thể giấu chị Mai bất cứ điều gì. Dù bận rộn trăm công nghìn việc nhưng lúc nào chị cũng để ý đến nó và cái Linh, thân thiết như chị em gái trong nhà.
-Sắp xếp rồi chiều nghỉ sớm đi em ạ. Trời mưa nên chắc khách cũng không đông lắm đâu. Đi đâu chơi một chút rồi về ngủ sớm, dạo này em lúc nào cũng ỉu xìu- chị nhìn nó ái ngại.
Vân lại gật đầu. Nó có thể làm gì khác sao? Những lời chị nói đều đúng cả, chính bản thân nó cũng đang muốn nghỉ ngơi, muốn làm gì đó để quên đi thực tại. Cái thời tiết này… Mưa cứ rả rich não nề suốt ngày đêm khiến nó đã buồn lại càng thêm sầu. Vân thở dài, không rõ chiếc tách nó đang cầm trong tay đã được lau đi lau lại biết bao nhiêu lần.
10 giờ hơn, lác đác có vài vị khách. Trời mưa thì lạnh thật đấy, ngại ra ngoài thật đấy, nhưng cảm giác lái xe đi qua một con phố dài trong màn mưa, để rồi được chui mình vào một tiệm bánh ấm cúng ngập tràn những chiếc bánh nhỏ xinh bắt mắt, nhâm nhi những tách trà nóng nghi ngút khói, thực sự còn gì thích thú hơn. Con bé Linh cũng vừa kịp phóng xe tới, đã thay xong đồng phục, vừa thắt lại dây của chiếc tạp dề vừa hồ hởi trả lời những câu hỏi của bà khách quen. Vân nhìn nó mà thấy ấm lòng, chỉ mấy tháng trước nó cũng vui tươi, cũng ríu rít cười nói như thế…
Một chút gì đấy nhớ nhung... và trống rỗng.
….
6 giờ chiều.
Vân mệt mỏi vứt chiếc túi xách vào một góc, nằm dài trên chiếc ghế dài màu vàng chanh. Hôm nay không quá vắng khách như chị Mai nghĩ, nhưng chị vẫn bảo nó về. Nó đi đến cửa vẫn ngoái lại ngại ngần, chỉ có chị và con bé Linh gật đầu rối rít:
-Cứ về đi, về đi. Hai người ở đây là đủ rồi.
Vân khẽ mỉm cười. Từ cái ngày nó còn là đứa sinh viên năm nhất lớ ngớ, vì trót mê mẩn những chiếc bánh nhỏ xinh quyến rũ của chị Mai mà nài nỉ xin chị nhận vào làm, không ngờ là nó đã gắn bó với tiệm bánh tí hon vẻn vẹn có bốn người đấy đến nay đã hai mùa đông qua. Chị Mai ngày trước đã ở Pháp đến hơn mười năm. Về Việt Nam, chồng chị không muốn vợ đi làm ở các cơ quan văn phòng, chị lại làm bánh rất giỏi, thế là hai vợ chồng quyết định mở tiệm bánh nhỏ này. Không vì lợi nhuận, không vì đua tranh, chỉ vì đam mê dành cho bánh ngọt và mong muốn khiến mọi người hạnh phúc, đơn giản thế thôi. Ngoài chị Mai là chủ, còn có anh Thanh là thợ làm bánh chính, Vân và con bé Linh mới vào làm được vài tháng bán hàng và tư vấn cho khách. Bốn người cứ ngày ngày cần mẫn làm bánh, pha trà, lấy nụ cười rạng rỡ, nét mặt sáng bừng, những câu chuyện vu vơ của khách hàng làm niềm vui. Giữa cái xã hội xô bồ, ồn ào và chen lấn, làm việc ở đây, Vân cảm thấy thanh thản và được che chở. Thật giống với cái tên Fairy’s, tiệm bánh này như thể thuộc về một thế giới khác.
Cạch.
Tiếng cửa căn hộ bên cạnh đóng lại thật mạnh, kéo Vân ra khỏi những dòng suy nghĩ mông lung. Nó khẽ nhỏm dậy, tò mò. Lần đầu tiên trong hai tháng nay, nó về nhà đủ sớm, cùng giờ với người hàng xóm mới này. Vân sống ở một khu tập thể xây dựng từ sau những năm giải phóng, cũ kĩ lọt thỏm trong một đám những tòa nhà cao tầng hào nhoáng. Khu nhà vẫn giữ vẹn nguyên cái không khí của thời bao cấp, với những người hàng xóm niềm nở và quan tâm lẫn nhau. Nó ở căn hộ trong cùng tầng ba, cạnh một gia đình gồm vợ chồng trẻ và đứa con nhỏ. Vân nằm ngủ ở phòng ngoài ngay sát ban công, đêm đêm thỉnh thoảng giật mình vì tiếng em bé khóc, rồi lại vui vui khi nghe những câu nựng con của hai vợ chồng. Nhưng từ hai tháng nay, căn hộ bên cạnh vắng lặng lạ thường. Đôi vợ chồng trẻ đã chuyển đi nơi khác, nhưng nó không rõ người mới dọn đến ở là ai. Nó làm ở tiệm bánh từ 9 giờ sáng đến trưa, chiều đi học, tối lại quay lại tiệm bánh giúp đỡ dọn dẹp. Thời gian có thể thay đổi lung tung tùy lịch học, nhưng nhìn chung từ 9 giờ sáng đến 8 giờ tối, chẳng lúc nào nó ở nhà. Người hàng xóm mới đến có vẻ đi làm và về nhà sớm hơn nó. Nếu không nhờ tiếng nhạc thi thoảng vang lên, thì có lẽ nó tưởng căn hộ bên cạnh bỏ trống cũng nên.
A, tiếng nhạc. Vừa nghĩ tới nó đã lại vang lên rồi. Vân thích thú duỗi dài người trên ghế. Chưa gặp mặt, nói chuyện bao giờ, nhưng nó biết người hàng xóm này là một người… tốt. Chẳng có ai thích Beatles mà nó biết là không tốt cả. Không những tốt, mà tính cách đều rất sâu sắc và tinh tế. Ban công các căn hộ chỉ cách nhau một bức tường mỏng. Âm thanh từ cửa sổ nhà bên theo gió bay sang, tắm đẫm bầu không khí phòng nó với giọng hát ấm áp của John. Thật nhẹ lòng.
“All the lonely people
Where do they all come from?”
( Tất cả những con người cô đơn
Bọn họ đến đây từ chốn nào?)
Còn sớm quá, mới hơn 7 giờ tối. Bài vở ngày mai chẳng có gì, tivi ngày cuối tuần tràn ngập những gameshow ngớ ngẩn. Vân mở tủ lạnh, nhìn mớ dâu tây mua hôm qua nằm lăn lóc. Xem nào, ừ, thì làm bánh vậy.
Chẳng hiểu từ lúc nào, à không, hình như là từ lúc đọc xong bộ truyện tranh “Vua bánh mì”, Vân đã ấp ủ giấc mơ trở thành một thợ làm bánh, trở thành cô chủ của một cửa tiệm nho nhỏ, ngày làm bánh, tối viết lách và đọc sách, một năm đi du lịch đâu đó đôi ba lần,
cuộc sống êm đềm không vướng bận. Giống như chị Mai ấy, Vân vẫn thường nghĩ về chị đầy ngưỡng mộ như thế. Vân cắt dâu, đánh trứng, trộn bột. Trong lúc chờ bánh được nướng chín, nó lại đánh bông kem tươi. Nó làm gần như không cần phải suy nghĩ hay cân nhắc, đều đều như một cái máy.
Ting. Tiếng lò nướng báo bánh đã chín. Trong nháy mắt, chiếc strawberry shortcake đã nằm gọn ghẽ trong lòng chiếc đĩa sứ có hình con thỏ. Strawberry shortcake. Loại bánh nó làm thành thạo nhất, đến độ chỉ cần nhìn qua đã biết bao nhiêu đường, bao nhiêu bột là đủ. Thành thạo nhất vì nó làm nhiều lần nhất, dù nó vốn chẳng ưa dâu tây. Vì ngày xưa, nó vẫn làm cho một người khác. Một người từng khiến nó trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế giới, rồi trong phút chốc bỗng trở thành đứa con gái bất hạnh nhất thế gian. Vân ngồi im lặng, nhìn chằm chằm đĩa bánh. Cũng chẳng phải vẫn còn yêu đương, vì Vân đủ mạnh mẽ để chia tay một người phản bội. Cũng chẳng phải tiếc nuối, vì Vân biết trên đời này vẫn còn nhiều người tốt hơn. Chỉ có điều rằng, một góc trái tim, một góc tâm hồn, khi đã vỡ khó lòng liền lại được.
Tiếng nhạc đã tắt tự lúc nào. Khi Vân nhận ra điều này thì sống mũi nó đã cay cay, nước mắt đã trực trào ra đến nơi rồi. Nó đứng dậy
Bạn đang đọc tác phẩm Chuyện tình chiếc bánh khúc cây từ website java360.wap.sh. Chúc bạn online vui vẻ..