» »

Chuyện tình chiếc bánh khúc cây

để đĩa bánh vào tủ lạnh, ngày mai đem cho cái Linh. Hồi trước khi cặp vợ chồng kia vẫn còn ở đây, mỗi lần làm bánh thế này, nó lại mang sang tặng. Mình nó mà ăn hết chỗ bánh nó từng làm, chắc hẳn nó sẽ lăn còn nhanh hơn đi! Vân ra ngoài ban công, ngước nhìn mảnh trăng non vàng vọt khẽ lấp ló qua đám mây đêm. Mưa đã ngừng từ buổi chiều, đến tối thì trời đã trong trở lại. Một cơn gió khẽ vút thoáng qua, lạnh run người.

Vân cứ đứng trầm ngâm như thế một lúc, cho đến khi tiếng nhạc lại đột ngột vang lên. Ơ kìa, là Let it be. Hợp với tâm trạng nó một cách kì lạ, Vân khe khẽ huýt sáo theo tiếng nhạc. Mảnh trăng non vàng vọt đã hiện rõ rệt trên nền trời, không vướng một gợn mây.

-Này, mày đừng có tự biên tự diễn đấy chứ Hà. Mày thích thì tự đi mà đến, tao chẳng đi đâu.

-Kệ mày, tao hẹn người ta rồi đấy. Nhìn mày như thế tao không chịu được. Liệu mà đến cho đúng giờ.

-Không, hôm đấy tao bận đến tối…

-Bận gì mà bận, mày làm quanh năm ngày tháng rồi thì cũng phải nghỉ một hôm chứ. Lương thì có cao gì cho cam mà sao mày mê đắm cái hàng đấy thế không biết.

-Nhưng tao có biết anh ta là ai đâu…

-Biết thì tao còn mất công giới thiệu làm gì? Thế nhé, nhớ 8 giờ tối 24 đấy, trang điểm xinh đẹp vào con hâm ạ.

Không để Vân kịp trả lời, Hà đã dập máy. Con bé này… Nó là bạn thân nhất của Vân từ hồi học Đại học, dù có nóng nảy bộp chộp nhưng rất tốt bụng. Tự nhiên lần này lại thích làm bà mai với chả bà mối, kéo Vân ra giới thiệu cho anh bạn chiến hữu hồi cấp 3 của nó. Nghe Hà kể thì cậu này hơn bọn nó hai tuổi, vừa đi du học về được một năm. “Người yêu của lão đích thị là cái màn hình máy tính. Nhìn những người như mày như lão còn trẻ đã sống kiếp thầy tu, tự hành hạ bản thân sao mà tao xót quá. Kể cũng lạ, sao tao toàn chơi hợp với mấy đứa hâm hâm dở dở thế nhỉ?” - Hà vừa than thở với nó hôm trước như thế, hôm nay đã lên lịch hẹn. Đảm bảo anh con trai kia cũng khốn khổ với nó chẳng kém gì Vân. Mà 24, Giáng Sinh à… Hôm nay đã là 22 rồi. Vân nhìn vào cuốn lịch để bàn, lắc đầu ngán ngẩm.

Càng gần Giáng Sinh, khách hàng lại càng đông. Dù Noel không phải là ngày lễ chính thống ở Việt Nam, nhưng “phú quý sinh lễ nghĩa”, cuộc sống càng dư dả, người ta lại có thêm nhiều dịp để kỉ niệm. Các hàng bánh ngọt ngập tràn trong đơn đặt hàng, loạn hết cả lên với yêu cầu của khách. Fairy’s chỉ nhận đơn của khách quen, khoảng chục người, nhưng thế thôi cũng đủ khiến bốn người bận cuống hết lên rồi, chưa kể còn bánh mì, bánh ngọt loại nhỏ bán hàng ngày nữa. Suốt từ ngày 20, Vân và Linh chạy ngược chạy xuôi phục vụ khách, giao bánh, nhận tiền; còn chị Mai phải xuống bếp cùng làm bánh với anh Thanh. Dù khả năng làm bánh của Vân cũng không tồi (chuyện, nó là học sinh cưng của chị Mai và anh Thanh chứ đùa đâu), nhưng đủ tiêu chuẩn để bày bán ở cửa hàng chỉ có thể là bánh của hai anh chị mà thôi. “Nó có vị gì đó rất riêng, không tìm thấy ở bất kìa cửa hàng nào khác.”- một bà khách quen đã nói với Vân như thế. Bà đã đều đặn mua bánh mì và bánh ngọt ở đây trong suốt ba năm trời, bất kể ngày nắng hay mưa.

Đến tối ngày 23, mọi chuyện cũng có vẻ hòm hòm, đâu vào đấy. Chỉ còn khoảng ba chiếc bánh cần giao vào sáng mai, anh Thanh đã chuẩn bị rây bột rồi. Chị Mai gọi nó với Linh lại, thủ thỉ:

-Này, ngày mai giao lại cửa hàng cho hai đứa với anh Thanh, giúp chị nhé.

-Ơ, chị lại đi đâu hả chị?- Vân đã quá quen với những chuyến du lịch “chớp nhoáng” của vợ chồng chị Mai. Hai người nhà này chỉ cần hứng lên là có thể đi du lịch ngap lập tức, bất kể tình hình xung quanh. Nhưng ngày mai là 24 cơ mà, cửa hàng sẽ đông lắm…

-Ừ, có một người bạn rất rất thân của chị vừa từ Pháp về nước, chỉ ở Sài Gòn có mấy hôm thôi, nên mai anh chị bay vào đấy. Em yên tâm, ngày mai chỉ cần giao bánh cho khách, rồi bán như bình thường thôi.

-Hai anh chị đi thôi, thế còn bé My thì sao hả chị?- Linh láu táu. My là con gái chị Mai, bé mới năm tuổi, thỉnh thoảng vẫn theo mẹ ra đây. Cả Linh và Vân đều rất quý con bé.

-Chị gửi nó nhờ cậu trông rồi, còn bé quá không tiện cho đi lúc này. Ngày mai làm cho tốt nhé, chị tin tưởng hai đứa mà, nhé nhé, về chị mua quà cho.

Một khi chị Mai đã quyết, thì ai mà dám cãi. Hơn Vân đến chục tuổi, mà nhiều lúc Vân thấy chị còn trẻ trung hơn cả mình. Lúc sau, khi Linh mải lấy bánh cho một chị nhân viên văn phòng, chị Mai mới kéo nó lại một góc:

-Này, ngày mai chị giao cho em, làm bốn ổ bánh khúc cây nhé - giọng chị nói dịu dàng, đầy tin tưởng.

Vân ngạc nhiên, tròn mắt nhìn chị. Chưa bao giờ nó được phép làm bánh để bán ở Fairy’s cả.

-Em, em… - nó lắp bắp, chưa tin nổi vào tai mình.

-Yên tâm, một khi chị đã giao, nghĩa là em đã đủ trình độ. Chị biết, em làm bánh khúc cây rất ngon.

-Nhưng mà…

-Chị đã nói với anh Thanh rồi. Ngày mai giúp chị nhé - chị Mai đặt tay lên vai Vân. Con bé ngập ngừng gật đầu, trong lòng vừa hoang mang vừa sung sướng.

Nếu không kể đến strawberry shortcake, bánh khúc cây là loại bánh Vân làm cừ nhất, vì từ hồi nó còn bé tí, nhà nó đã có truyền thống làm loại bánh này mỗi dịp Noel, nên Vân đã học lỏm được vài bí quyết của mẹ. Bánh khúc cây, với nó là những kỉ niệm gia đình ấm áp, nhất là khi giờ đây nó chỉ có một mình, sống xa bố mẹ. Nó sẽ làm được, sẽ ổn thôi, chị Mai đã tin tưởng nó thế cơ mà, Vân tự nhủ với lòng mình.

Ngày 24.

Vân có mặt ở Fairy’s từ 7 giờ sáng, hì hụi nướng bánh, cuộn bánh, đánh kem, đun chảy chocolate. Chưa bao giờ nó làm bánh với một niềm hân hoan như thế, dường như mọi day dứt buồn khổ trong tâm trí nó mấy tháng nay bỗng chốc đã bốc hơi vì nhiệt độ cao của lò nướng bánh rồi ấy! Vừa làm, Vân vừa vui vẻ lẩm nhẩm hát theo những bài hát Giáng Sinh trên radio. Phải rồi, hôm nay là một ngày đặc biệt, không ai được phép buồn bã trong ngày Chúa ra đời…

Đến lúc nướng xong bánh, Vân chợt nhận ra nó trót nhào thừa bột. Chỗ bột thừa vừa đủ nướng rồi cuộn thành một ổ khúc cây bé bé. Thế là bốn ổ lớn, một ổ tí hon. Vân cười, tối nay nó sẽ mang ổ bánh nhỏ này về nhà, tự thưởng cho mình sau một ngày vất vả. Nó ghét ăn bánh dâu tây, chứ bánh chocolate nó không chê đâu. Nó xếp ổ bánh nhỏ của mình ké vào tủ hàng để giữ lạnh. Trông nó không được đẹp như mấy ổ kia, vì toàn nguyên liệu thừa thẹo, chắc chẳng có ai mua đâu mà lo.

Cửa hàng vừa mở cửa, khách đã đến đông nghẹt. Vân với Linh chạy đi chạy lại như con thoi, trưa chỉ được nghỉ khoảng nửa tiếng, bận mờ cả mắt. Rồi vèo một cái, ngoài phố đã lên đèn. Vân vừa bật đèn nháy chăng bên ngoài cửa hàng, vừa thở phào nhẹ nhõm. Mới hơn 7 giờ một chút, trời mùa này tối thật là nhanh. Ngày hôm nay nó đã làm rất tốt, bánh khúc cây đã hết sạch, các loại khác cũng chỉ còn vài miếng lẻ. Hôm nay có lẽ về sớm hơn được rồi. Mà hình như hôm nay Vân đã quên làm gì đó thì phải, nó có cảm giác thế mà chịu chẳng nhớ ra nổi. Đành kệ chứ biết làm sao, đúng là nó, chưa già đã lẫn thế này đây.

Hơn 9 giờ tối. Linh đã bắt đầu dọn bàn ghế, còn Vân ngồi xem lại sổ sách và số liệu bán hàng trong ngày hôm nay. Ngoài phố bắt đầu nhộn nhịp lắm rồi, người ta bắt đầu đổ ra đường dạo phố, đón Giáng Sinh. Vân mệt rã rời, nó chỉ muốn về nhà tắm nước nóng, ăn bánh rồi xem một bộ phim hài nào đó thôi.

Leng keng.

Chiếc chuông treo ở cửa ra vào kêu lảnh lót. Có khách hàng. Một chàng trai trẻ dong dỏng cao, vội vã đi vào. Có vẻ như anh đang bận lắm. Nhìn lướt qua tủ bánh đã trống gần hết mộ
<<123>>
Chuyện tình chiếc bánh khúc câyFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=b.chuyen-tinh-chiec-banh-khuc-cay.html, Chuyện, b.chuyen-tinh-chiec-banh-khuc-cay.html, ình chiếc bánh khúc , y, Chuyện tình chiếc bánh khúc cây

Bình Luận Chuyện tình chiếc bánh khúc cây
Tên bạn :

Nội dung:





1/554/17686

XtGem Forum catalog