Polly po-cket
» »

Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh

úi quần tôi, tôi lấy ra bỏ vào tay anh.

Tôn Gia Ngộ giơ tay ra trước mắt tôi: “Em giữ lại đi”.

Tôi ngây người trong giây lát: “Nguy hiểm quá, sao anh có thể tùy tiện đưa chìa khóa nhà cho người khác?”

Giữa các thương nhân Trung Quốc ở Ukraine chỉ là mối quan hệ giao dịch tiền bạc, vì vậy bọn họ coi trọng sự an toàn nhà cửa còn hơn ông trời. Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng trong lòng tôi không khỏi cảm động.

Tôn Gia Ngộ xoay người tôi lại, anh chỉ vào mình: “Nhà này chẳng có gì cả, trừ khi em thấy “sắc” nổi tà ý”.

Tôi muốn cười nhưng trong lòng vẫn còn cảm giác chua xót, tôi liền quay mặt sang một bên.

Anh giữ cằm tôi quay lại: “Lại khóc rồi à?”

Tôi nấc nghẹn: “Người ta thương anh, không muốn anh chịu khổ, thế mà anh làm người ta bẽ mặt trước nhiều người…”.

“Anh biết rồi, ngoan, đừng khóc nữa”. Tôn Gia Ngộ vuốt ve má tôi, sau đó anh không ngừng phàn nàn: “Em đúng là quả bom nước mắt”.

Dùng sức đánh vào lưng anh, trong lòng tôi cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Ăn sáng xong Tôn Gia Ngộ đưa tôi đi học.

Chiếc xe BMW của anh đỗ ở ngoài sân, cửa xe mở toang. Đêm qua chắc do vội quá nên anh quên không đóng cửa xe, tôi cằn nhằn: “Trí nhớ anh kiểu gì thế?”

Anh biết mình làm sai nên im lặng. Khi tiến lại gần, hai chúng tôi hóa đá trong giây lát.

Ghế của tài xế không cánh mà bay!

“Mẹ kiếp!”. Sau khi chửi thề, Tôn Gia Ngộ ném cái túi tài liệu xuống đất.

Tôi không nhịn được cười. Thật là…trên đời này đúng là chuyện ly kỳ nào cũng có.

Lão Tiền đi từ sáng sớm, anh ta có việc gấp cần giải quyết. Tôn Gia Ngộ đành phải lấy một cái ghế đặt vào chỗ trống.

Tôi ngồi ở ghế lái phụ, chăm chú theo dõi vẻ mặt đau khổ của anh mỗi khi phanh xe. Cái ghế không được cố định làm anh mất đà đâm cả vào kính xe. Tôi cười chảy ra nước mắt.

“Chết chưa?” Tôi đổ thêm dầu vào lửa: “Ai bảo anh thích ra oai lắm vào, cứ thích chơi BMW cơ? Lái BMW có thể trở thành người tốt sao?”

Tôn Gia Ngộ nghiến răng nghiến lợi trả lời tôi: “Triệu Mai, em cẩn thận đấy, xem tối nay anh giải quyết em thế nào?”

“Em chả bận tâm. Dù sao lần nào người lưng mỏi chân mềm không bò dậy nổi cũng là anh”.

Tôn Gia Ngộ nhoài người định cốc vào đầu tôi, tôi cười hì hì rồi lập tức nhảy xuống xe co giò chạy mất.

Đến giờ học, tôi mới cảm nhận thấy nỗi đau khổ khi không ngủ đủ giấc. Người tôi vật vờ, mắt tôi đờ đẫn suốt cả buổi học.Một tháng trôi qua, bên ngoài không có bất cứ động tĩnh nào, trừ việc hải quan thay đổi lãnh đạo nên cơ cấu lại. Những điều Tôn Gia Ngộ lo lắng không hề xảy ra. Tôn Gia Ngộ và những cộng sự của anh lúc nào cũng căng thẳng như gặp kẻ địch. Sau đó thiên hạ vẫn thái bình, bọn họ bắt đầu khôi phục trạng thái bình thường.

Tôi và Tôn Gia Ngộ có nhiều thời gian ở bên nhau hơn trước, anh bắt đầu dẫn tôi tới những buổi tụ họp bạn bè và nơi vui chơi giải trí. Đến lúc này tôi mới phát hiện, Tôn Gia Ngộ là tay chơi có hạng.

Mỗi ngày anh chỉ ngủ vài tiếng đồng hồ, buổi tối bảy tám giờ mới từ bến cảng về đến thành phố, cơm nước xong anh lại đi casino chơi đến tận đêm khuya, sáng ngày hôm sau anh vẫn đúng sáu giờ thức dậy và lái xe đi bến cảng.

Ở một đất nước xa lạ, do ngôn ngữ và phong tục tập quán bất đồng nên tivi và báo chí có cũng như không. Trong công việc làm ăn, đám thương nhân Trung Quốc bị một sức ép rất lớn nên họ chỉ biết chơi cờ bạc hoặc tán gái làm trò tiêu khiển, để giảm bớt áp lực.

Ở casino lớn nhất Odessa có đến một nửa nhân viên phục vụ biết nói tiếng Trung, chứng tỏ khách hàng người Trung Quốc chiếm tỷ lệ lớn ở đây.

Nhân viên chia bài cũng có nữ giới, họ mặc áo sơ mi trắng và gi lê khoác ngoài thống nhất, họ luôn giữ bộ dạng lạnh lùng nhưng chuyên nghiệp. Những cô nhân viên nữ không xinh đẹp như tôi tưởng, mà sức hút thật sự nằm ở đám khách hàng nữ ăn mặc khêu gợi lượn lờ trong casino. Bọn họ rất xinh đẹp và quyến rũ, bắt chuyện với cánh mày râu một cách tự nhiên, tạo thành cảnh tượng đặc thù của casio.

Có thể thấy rõ Tôn Gia Ngộ không phải là người ham mê cờ bạc, mỗi lần anh chỉ chơi năm trăm đô la Mỹ, thua hết sẽ rút lui. Ngoài trường hợp đặc biệt, anh không hề động đến một giọt rượu. Nhược điểm duy nhất người khác có thể lợi dụng anh, e rằng chỉ có nữ sắc.

Tôn Gia Ngộ rất được hoan nghênh ở casino. Đám con gái bản xứ thường không bận tâm đến sự tồn tại của tôi, ôm vai bá cổ anh nũng nịu: “Mark…Mark…”. Bọn họ nhìn anh bằng cặp mắt long lanh, chỉ hận là không thể ăn tươi nuốt sống anh.

Tôn Gia Ngộ dường như rất hưởng thụ sự tiếp xúc thân mật của người đẹp. Anh rút ví phát cho mỗi người một tờ mười đô la, khiến các cô gái reo lên, giống như được ông già noel đến tặng quà.

Tôi cố gắng kìm chế sự phẫn nộ, không muốn làm anh mất thể diện trước đám bạn bè. Ra ngoài cửa tôi mới sa sầm mặt, một mình đi về phía trước, không thèm nói chuyện với anh.

Tôn Gia Ngộ đuổi theo tôi: “Anh chỉ là gặp cảnh diễn trò thôi mà, có phải lên giường với bọn họ đâu, em ghen gì chứ?”

Tôi đứng lại, nghiêm túc phê bình anh: “Tôn Gia Ngộ, anh có biết thế nào là tôn trọng người khác không? Trước mặt em, anh nên một vừa hai phải thôi? Cho dù cố tình diễn trò để em nhìn thấy.”

“Được rồi, anh biết rồi, lần sau anh sẽ không thế nữa”. Tôn Gia Ngộ hứa với tôi, anh đi mở cửa xe rồi thở dài: “Phụ nữ đúng là phiền phức, câu này không sai một chút nào”.

Do tôi lưu tâm tìm hiểu con người Tôn Gia Ngộ nên bình thường nghe không ít chuyện phong lưu của anh. Tôn Gia Ngộ có một biệt danh nổi tiếng là “Đội trưởng”, tên gọi đầy đủ là “Đội trưởng đội pháo Đại Thanh”.

Cuối cùng tôi cũng biết nguồn gốc câu chuyện “Đội pháo Đại Thanh”.

Câu chuyện bắt đầu từ một ngày hè nào đó, đám thanh niên nhàn rỗi muốn tìm trò vui, thế là họ đăng quảng cáo trên báo chí, thông báo một đoàn phim điện ảnh Trung Quốc muốn tìm nữ diễn viên chính ở địa phương. Kết quả rất nhiều cô gái đăng ký dự thi, tất cả đều trẻ trung xinh đẹp.

Bọn họ thuê một phòng khách sạn tổ chức cuộc phỏng vấn nghiêm chỉnh. Gặp những đối tượng vừa mắt, bọn họ đều ghi chép lại hoàn cảnh gia đình và phương thức liên hệ của đối phương để tiện sau này đi tán tỉnh.

Có một hai thí sinh đầu óc sáng suốt hỏi tên phim là gì. Nam diễn viên chính Tôn Gia Ngộ phản ứng nhanh, bật ra cái tên “Đội pháo Đại Thanh”. Thế là cụm từ “Đội pháo Đại Thanh” ra đời từ đó, thậm chí sau này dùng để chỉ chung những anh chàng lăng nhăng.

Đây vốn là một câu chuyện hài hước nhưng tôi không cười nổi. Có nhiều đêm tỉnh giấc, tôi hồi tưởng lại từ đầu đến cuối nhưng vẫn không thể hiểu nổi tại sao tôi lại chọn anh.

Lúc không nhìn thấy anh, tôi chỉ nghĩ đến thói trăng hoa và phong lưu của anh. Lúc gặp anh tôi lại quên hết tất cả, trái tim tôi luôn trong tình trạng chao đi đảo lại, không sao tìm thấy vị trí thích hợp.

Đây là một sự trầm luân không có lý do…Vì một người như vậy.

Ngoài ra tôi còn một nỗi lo lắng khác, hiện tại Bành Duy Duy tưởng tôi và Andre hẹn hò. Vì vậy thỉnh thoảng tôi qua đêm ở bên ngoài, cô chỉ trêu tôi một hai câu mà không nghi ngờ gì. Nhưng nếu tôi và Tôn Gia Ngộ thường tay trong tay xuất hiện ở nơi công cộng, trước sau gì cũng sẽ gặp Duy Duy, đến lúc đó tôi sẽ phải đối mặt với cô như thế nào?

Tôi muốn nói thật cho Duy Duy biết nhưng mỗi khi g
<<1 ... 1920212223 ... 55>>
Từng có một người yêu tôi  như sinh mệnhFacebookGoogleTwitterYahooTOP

Tags:http://java360.wap.sh/content.html?id=d.tung-co-mot-nguoi-yeu-toi-nhu-sinh-menh.html, Từng c, d.tung-co-mot-nguoi-yeu-toi-nhu-sinh-menh.html, một người yêu tôi, h, Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh

Bình Luận Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh
Tên bạn :

Nội dung:





1/653/17785