p cô, tôi đều không thể mở miệng.
Con đường tình cảm u ám, nhìn không ra kết cục. Trong lúc hoang mang và bối rối, tôi chỉ có thể tiếp tục làm đà điểu, sống ngày nào hay ngày đó.
Khoảng thời gian này, niềm an ủi lớn nhất đối với tôi là piano.
Dưới sự chỉ bảo của Nina, kỹ thuật chơi piano của tôi tiến bộ trông thấy, đến mức thầy giáo phụ đạo cũng cảm thấy kỳ lạ và không tiếc lời khen ngợi tôi. Trình độ tiếng Nga của tôi cũng khá hơn nhiều, tôi đã có thể giao lưu những câu đơn giản với người bản xứ. Tuy tôi chưa hiểu hết câu nói của bọn họ nhưng đại khái cũng hiểu ý chứ không đến nỗi “vịt nghe sấm” như trước kia.
Tất cả những điều đó khiến tôi có chút đắc ý, tôi dần dần tìm lại sự tự tin của ngày nào.
Một ngày tôi đang ở trường thì nhận được điện thoại của Andre, anh hỏi tôi liệu có thể cùng hai cô em gái anh đi chợ “Bảy km” để mua đồ, vì tôi có thể dùng tiếng Trung để mặc cả.
Tôi nói tất nhiên không thành vấn đề.
Chợ có tên “Bảy km” là vì nó cách trung tâm thành phố bảy cây số. Chợ có diện tích mấy ngàn mét vuông, do rất nhiều container cũ tạo thành cửa hàng hoặc các công ty. Hàng hóa ở đây được bán buôn và bán lẻ, giống như chợ bán buôn ở trong nước.
Sau khi tan học, tôi dẫn hai cô em gái của Andre đi dạo quanh chợ. Ba chúng tôi dừng lại ở khu bán quần áo, con gái thích nhất là áo sơ mi lụa và áo lông vũ của Trung Quốc.
Bọn họ vào một cửa hàng thử áo sơ mi, chủ cửa hàng gặp khách hàng nữ xinh đẹp nên rất phấn chấn. Anh ta bỏ mặc khách hàng khác, vội vàng đến hỏi han chúng tôi.
Tôi giúp em gái Andre mặc cả, đưa ra giá chỉ bằng hai phần ba giá của chủ cửa hàng. Ông chủ kêu lên: “Cô này, cô không giúp người nhà mình lại đi giúp bọn Tây”.
Tôi cười: “Được rồi, cái áo này ở trong nước cũng chỉ ba mươi nhân dân tệ. Anh đã có lãi thì bán cho người ta đi”.
Anh ta vuốt trán thở dài: “Cô ơi, cô muốn phá hoại chuyện làm ăn của tôi sao? Xin cô đấy, tôi giơ cao hai tay đầu hàng, mong cô tha cho tôi”.
Tôi cười cười, cảm thấy cũng không tiện mặc cả quá đáng, thế là tôi đi ra ngoài cửa chờ bọn họ. Trong lúc đưa mắt nhìn xung quanh, tôi đột nhiên bắt gặp một hình bóng quen thuộc, anh đang đứng ở bên ngoài cửa một quán khác.
Giờ này anh không đi hải quan lại đến đây làm gì? Tôi rón rén tiến về phía anh, định gây bất ngờ cho anh.
Đúng lúc này, một cậu bé tóc đen khoảng năm sáu tuổi từ trong quán chạy ra ôm lấy chân anh.
Tôi gần như không thể tin vào tai mình, vì cậu bé gọi anh: “Papa”.
Tôi như bị sét đánh ngang tai, toàn thân tê liệt không thể động đậy.
Anh bế đứa bé đi vào trong quán, một cô gái người Ukraine thân hình mảnh mai đi ra ôm lấy thắt lưng anh.
Đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, ngũ quan của cô hoàn mỹ đến mức không có điểm gì đáng chê. Gương mặt nhỏ nhắn của cô trông buồn buồn, mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.
Tôi đứng nguyên một chỗ, toàn thân bắt đầu run rẩy, đây rốt cuộc là ảo giác hay sự thật? Hay chỉ là cơn ác mộng?
Nhưng người đàn ông kia rõ ràng là Tôn Gia Ngộ, ánh nắng chiếu sáng gương mặt điển trai của anh. Nhìn từ xa xa, hai người giống như nhân vật bước ra từ bức họa.
Anh cúi đầu đặt nụ hôn dịu dàng lên trán người phụ nữ.
Tôi nhắm mắt, đôi mắt nóng như lửa đốt. Khi tôi lại mở mắt, Tôn Gia Ngộ và người phụ nữ kia đã mất dạng.
Tôi lảo đảo đi ra khỏi chợ, bỏ mặc hai cô em gái của Andre. Tôi không biết đi đâu nên cứ thế đi bộ dọc theo đường cái. Một lúc sau người tôi ướt đẫm mồ hôi.
Một chiếc xe ô tô đi qua, tài xế giảm tốc độ: “Tôi về thành phố, cô có đi không?”
Tôi kéo cửa xe ngồi vào trong. Tim tôi đau đớn vô cùng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Người tài xế tốt bụng hỏi: “Nhà cô ở đâu, để tôi đưa cô về”.
Tôi nói bằng tiếng Trung: “Khu chung cư XXX ở cầu YYY”. Đây là địa chỉ nơi tôi đang sống.
Người tài xế nhìn tôi không lên tiếng, anh ta rút tờ khăn giấy trong hộp đưa cho tôi.
Tôi vùi mặt xuống đầu gối rồi đột nhiên bật cười. Đúng là hoang đường quá, tình tiết chỉ có ở trong phim truyền hình tại sao lại xảy ra với tôi.
Người tài xế thả tôi xuống khu vực gần đường Kiribati. Anh ta nói với tôi: “Đừng khóc vì một cốc sữa đã bị đổ”.
Đến người xa lạ cũng hiểu xảy ra chuyện gì, tôi mỉm cười vẫy tay chào tạm biệt anh ta.
Hai bên đường Kiribati là hàng cây lớn trên năm mươi năm, cành lá đan xen vào nhau che kín bầu trời, đá cuội phủ đầy lối đi. Hai bên có rất nhiều quán bar đẹp đẽ, mang đậm phong cách châu Âu. Nhưng bây giờ là mùa đông, người qua lại đã ít lại luôn vội vội vàng vàng.
Tôi ngồi ở hàng ghế dài bên đường, đầu óc trống rỗng, áo lót ướt mồ hôi dính chặt vào người, gió lạnh thổi qua khiến tôi rùng mình.
Điện thoại trong túi không ngừng kêu nhưng tôi không mở ra xem. Đến khi hết pin, máy di động cuối cùng cũng chịu nằm im.
Đèn đường bắt đầu bật sáng, tôi vẫn ngồi yên một chỗ. Một người cảnh sát đi đến hỏi tôi: “Cô ơi, cô có cần giúp gì không?”
Tôi nói: “Tôi muốn về nhà”.
“Xin hỏi nhà cô ở đâu?”
Tôi nghiêng nghiêng ngả ngả đứng dậy: “Nhà tôi ở Bắc Kinh, anh không giúp nổi tôi đâu”.
Anh ta ngây người trong giây lát, có lẽ tưởng tôi say rượu nên anh ta lắc đầu bỏ đi.
Tôi gần như dựa vào bản năng lết về đến nhà, lục túi mãi không tìm thấy chìa khóa, tôi tựa vào bờ tường rồi ngồi xuống, ý thức dần dần mơ hồ.
“Triệu Mai, mau tỉnh lại đi. Sao cậu lại ngủ ở đây?” Nửa đêm trở về, Duy Duy ra sức lay người tôi.
Tôi hất tay cô: “Để tớ ngủ đã”
Duy Duy gần như lôi tôi vào trong nhà. Cô mở bồn nước nóng rồi kéo người tôi vào bồn tắm, bất chấp tôi vẫn mặc quần áo.
Nước nóng làm tôi dần dần tỉnh lại, nhớ đến cảnh tượng lúc chiều, ngực tôi đau đến mức gần như không thở nổi.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Duy Duy khoanh tay đứng ở cửa nhà tắm.
Tôi không lên tiếng, nhắm nghiền hai mắt để ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Tôi đúng là ngốc nghếch quá, những người phụ nữ ở bên ngoài muốn ngực thì có ngực, muốn mông thì có mông, tôi có gì chứ? Tôi còn không thể sánh bằng Duy Duy, vậy mà tôi mê muội đến mức tưởng rằng tôi có thể khiến lãng tử quay đầu.
Duy Duy vỗ mạnh vào lưng tôi: “Sao cậu ngốc thế? Dù thế nào cũng không được chà đạp bản thân, cậu muốn chết sao?”
Trong lòng tôi như ngàn nhát dao đâm, miệng không thể thốt ra lời. Ai cũng biết anh là kẻ trăng hoa, chỉ có tôi ngốc nghếch biết là sẽ bị hủy diệt nhưng vẫn như con thiêu thân lao đầu vào lửa, rồi trở thành trò cười cho thiên hạ.
“Triệu Mai, cậu mau nói đi!”. Duy Duy tỏ ra lo lắng.
Tôi cuối cùng cũng mở miệng: “Duy Duy, cậu muốn biết thật sao?”
“Còn phải hỏi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lẽ nào cậu thất tình?”
Tôi nghe thấy giọng nói xa lạ như không phải của mình: “Chúc mừng cậu đoán đúng. Hôm nay tớ đã nhìn thấy vợ con anh ấy”.
“Anh chàng cảnh sát đó? Không ngờ anh ta là loại người như vậy”. Duy Duy tức đến mức định xắn tay áo: “Cứ đợi đấy, ngày mai tớ sẽ giúp cậu rửa hận”.
“Không phải anh ta, là một người cậu cũng quen biết”. Tôi hơi ngượng ngùng, tôi vẫn chưa quên Duy Duy từng cảnh cáo tôi đừng dính đến Tôn Gia Ngộ.
Duy Duy rất nhạy cảm. Cô sững sờ trong giây lát rồi há t
Bạn đang đọc tác phẩm Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh từ website java360.wap.sh. Chúc bạn online vui vẻ..